Phong Mang

Chương 91 : Thay đổi đột ngột

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


Hàn Đông xấu xa vỗ một cái lên mông Du Minh "Vì sao phải hỏi tôi chuyện này?"



Sâu trong lòng Du Minh gào thét một tiếng tôi thao tổ tông cậu!! Trán nổi gân xanh, cổ đổ mồ hôi, mặt đau khổ một trận ở trên giường mới mở miệng: "Tôi chỉ là thắc mắc thôi."



Hàn Đông trực tiếp nhìn chằm chằm vào cậu, trong ánh mắt rõ ràng mang theo ý truy vấn đến cùng.



"Thái độ của tôi đã thay đổi lâu như vậy, sao bây giờ cậu mới hỏi?"



Du Minh ngữ khí mệt mỏi nói: "Lúc đầu tôi nghĩ cậu chỉ là đùa giỡn, hiện tại mới phát hiện cậu là động tâm thật."



"Vậy cậu vì sao bây giờ mới phát hiện? Lúc trước tại sao không có giác ngộ này?"



"Cậu có thôi hay không?" Du Minh phiền phức.



Hàn Đông không tiếp tục tích cực chuyện này, mà thay đổi một phương thức thăm dò khác.



"Ngày hôm nay tôi nghe Lỗ đạo diễn nói, bộ phim này của chúng ta lại có nhà đầu tư mới, việc này cậu biết không?"



Lưng Du Minh cứng đờ, rất nhanh liền phản bác lại: "Không rõ lắm."



"Cậu nói hiện tại hàng phim kịnh dị trong nước trì trệ như vậy, quay một bộ lỗ một bộ, vì cái gì còn có người vung tiền vào đây? Huống gì chúng ta đã đến gia đoạn quay hậu kỳ, lại không thiếu tài chính, không đâu lại tăng lớn phí làm gì?"



"Cậu hỏi tôi tôi biết đâu được?" ngữ khí Du Minh có chút đông cứng.



Hàn Đông cười cười mờ ám, rốt cục đứng dậy nói: "Cậu nghỉ ngơi tốt đi, tôi không quấy rầy nữa, khuya nay còn có quay nhiệm vụ đó."



Du Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi.



Hàn Đông sau khi trở lại phòng, luôn luôn dựng thẳng lên tai nghe động tĩnh cách vách.



Rốt cục, trong phòng Du Minh truyền ra tiếng nói chuyện, xem vẻ là nói qua điện thoại.



"Có phải anh bơm tiền cho bộ phim nhựa tôi đang quay không?"



"Bơm tiền? Em chưa được tôi đồng ý đã tự tiện nhận phim, lại còn nhận một nhân vật mờ nhạt như vậy, tôi tha không giải tán đoàn phim đó chính là chuyện tốt!"



Du Minh nháy mắt cúp điện thoại, âm mặt ném sang một bên, trong lòng oán hận, ta sao lại muốn nhiều miệng với người này làm gì?



Thừa dịp Du Minh xuống lầu lấy đồ chuyển phát nhanh, Hàn Đông chạy tới phòng của cậu, cầm lấy di động tìm đến nhật ký cuộc gọi, nhanh chóng sao chép số điện thoại vừa liên hệ với Du Minh.



Nói lầm bầm... Đại tài chủ, ngươi cứ chờ hiện thân đi!



Kết quả buổi tối tới đoàn phim mới biết, tăng phí đầu tư không giả, nhưng tỉ lệ tài chính thay đổi, nhà đầu tư mới gia nhập trở thành đại cổ, họ muốn thay máu toàn bộ chủ chế diễn viên trong đoàn.




Hàn Đông biết Vương Trung Đỉnh ở phía sau, vì đang có không khí, hắn cố ý không quay đầu lại làm bộ như không phát hiện, tiếp tục tự mình say mê đàn hát lên: "Tôi đã nói với anh đây là duyên phận... A..."



Hàn Đông đang hát đến nhập tâm, đột nhiên cổ áo bị người ta nắm lấy, cả người bị kéo xuống đất, rơi một cái phải gọi là đau đớn, đàn ghi-ta trong tay cũng bị vỡ, phát ra phịch một tiếng chấn vang.



Vương Trung Đỉnh mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, chợt nghe Hàn Đông phẫn nộ gào thét: "Anh đây là muốn làm gì? Kích động cũng không mạnh như vậy đi? Hơi kém làm gãy đại khố (háng) của tôi rồi biết không?"



Vương Trung Đỉnh lúc này mới nhận ra không hợp lý, "Cậu không phải là mộng du?"



"Lão tử vì anh thức đến giờ, anh nói là tôi mộng du?"



Mặt Vương Trung Đỉnh xanh một trận lại trắng một trận.



Hàn Đông chật vật từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ đất trên người, tức giận lầu bầu: "Không khí đang tốt đẹp, cũng bị anh phá hủy, hát cũng chưa hát xong..."



Vương Trung Đỉnh nghe nói như thế lại không thể nhịn, "Cậu đêm muộn không ngủ đi còn chạy đến đây hát cái gì?!!"



"Tôi đây không phải mới vừa hoàn thành sáng tác, trong lòng cao hứng, muốn tìm anh chia sẻ chút sao?"



"Cao hứng?" Vương Trung Đỉnh quả thực khó có thể nghĩ đến.



Hàn Đông nhấn mạnh đến đặc biệt rõ ràng, "Đúng vậy, tôi tự mình viết cho anh."



Vương Trung Đỉnh nhìn bộ dạng Hàn Đông không giống đang giả vờ vui vẻ, trong lòng không biết tư vị gì, đột nhiên vì tự mình đa tình rồi suốt một ngày lo lắng cùng suy đoán cảm thấy thật hổ thẹn.



Hắn không phải ngoài cứng trong mềm, hắn chân chính là ngoài mạnh mẽ trong vững vàng, thuần gia môn nhân!



Bất kể sao, Vương Trung Đỉnh vẫn là cùng Hàn Đông nói: "Chuyện đoàn phim bỏ cũ thay mới tôi đã nghe nói rồi, nếu cậu còn muốn tiếp tục diễn nhân vật kia, tôi có thể..."



"Không cần!" Hàn Đông ngắt lời Vương Trung Đỉnh, "Chúng tôi một lần nữa trù tư quay phim mới!"



Vương Trung Đỉnh thần sắc bị ngưng trệ, "Làm lại? Kịch bản đâu?"



"Tôi viết a!" Hàn Đông vỗ ngực nói.



Vương Trung Đỉnh ngây người, "Cậu viết?"



"Đúng vậy, tôi viết." Hàn Đông như trước tràn đầy tự tin.



Vương Trung Đỉnh hỏi trước: "Cậu trước kia từng viết qua kịch bản sao?"



"Lý do gì nhất định trước kia đã viết qua mới có thể viết? Không có tác phẩm đầu tiên thì ở đâu ra bộ thứ hai? Huống gì trước kia tôi còn chưa có viết qua bài hát đâu, bây giờ không phải là cứ thế viết ra rồi sao?"