Phong Mang

Chương 93 : Chiến tranh chính thức khai hỏa

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


Đây là một cây đàn ghi-ta hoàn toàn làm bằng tay, cần đàn chọn dùng loại gỗ vân sam cao cấp nhất của Mỹ, mặt phím và ngựa đàn là dùng gỗ hoa hồng Ấn Độ, cả thùng đàn đều được khảm vỏ bào ngư nhập khẩu Úc... Không chỉ có bên ngoài xa hoa, âm sắc cũng không phải hoa lệ bình thường, quả thực bắt Hàn Đông yêu thích không buông tay.



(Ngựa đàn guitar là một miếng gỗ mỏng được đặt ở trên mặt đàn, có công dụng để "neo" dây đàn vào thùng



Mặt phím là một miếng gỗ dài được gắn với cần đàn, là nơi các ngón tay trái thao tác trên đó.)



"Trên đầu cây đàn có LOGO tên cậu." Nhị Lôi nhắc nhở.



Hàn Đông tìm nửa ngày không tìm được, "Ở đâu?"



Nhị Lôi chỉ cho hắn xem.



Hàn Đông nhìn kỹ, quả thật có hai chữ, nhưng không phải "Hàn Đông", mà là "Như Lai".



"Phụt ──" Hàn Đông lăn lộn ngu xuẩn cười, "Ha ha ha ha ha... Như Lai, Như Lai, Trung Trung thật là đáng yêu, trở về nhất định phải giúp tôi nựng tiểu mông của anh ta, ân..."



Nhị Lôi nâng trán, tự cậu đi nắm đi, tôi sợ năm đầu ngón tay bị nựng gãy.



"Còn có, chuyện Vương tổng tặng cậu đàn ghi-ta không được nói với bất cứ ai." Nhị Lôi đặc biệt dặn dò.



Hàn Đông phất phất tay, "Anh yên tâm đi, chút quy tắc này tôi vẫn biết."



Sau khi Nhị Lôi đi rồi, Hàn Đông liền một mực ôm cây đàn ghi-ta không buông. Loáng cái đã qua mấy giờ, sớm đem chuyện viết kịch bản vứt ra sau đầu rồi.



Du Minh trầm mặt trở về, nghe được cách vách có "tiếng động", mới chạm vào cần cửa lại xoay người đi ra ngoài.



Hàn Đông vội quẳng đàn ghi-ta xuống, lao ra túm cậu lại.



"Minh nhi... Sao cậu lại muốn đi?"



Du Minh ngữ khí lãnh đạm, "Tìm chỗ yên tĩnh."



Ngày hôm nay thái độ Hàn Đông thần kỳ tốt, đại khái là phát hiện Du Minh là "Chị dâu" của ân nhân mình, thái độ không nói lý lẽ thường ngày kia một mực thu lại, lập tức đáp, "Tôi không gảy nữa, không gảy nữa..."



Du Minh không nói gì nữa, trầm mặc trở về phòng.



Tâm tình Hàn Đông bởi vì nhận được một cây đàn mà vui vẻ lại bởi vì Du Minh đến mà lo lắng, hắn đặc biệt muốn trực tiếp hỏi, nhưng lại sợ tổn thương lòng tự trọng của cậu. Dù sao là một đấng nam nhi, người nào cũng biết chuyện này có bao nhiêu hổ thẹn.



Không biết qua bao lâu, cửa phòng Du Minh đột nhiên vang lên, Hàn Đông ngẩng đầu, thấy Du Minh đứng ở cửa, sắc mặt thoạt nhìn khá hơn một chút so với vừa rồi.



"Tôi kéo được tài chính rồi." Du Minh nói.



Không biết vì cái gì, Hàn Đông một chút cảm giác cao hứng cũng không có. Nhưng vì để cho Du Minh trong lòng dễ chịu một chút, hắn mạnh mẽ giả bộ hưng phấn khen: "Quá lợi hại đi? Cậu làm sao?"



Du Minh nói: "Mượn người khác."



"Nga, tôi đây lập tức viết kịch bản, hiện tại liền viết, tuyệt đối không để tiền này của cậu uổng phí!" Hàn Đông nói xong liền nhảy lên đến trước máy tính.



Du Minh hướng đi tới giường hắn, cầm lấy đàn ghi-ta tỉ mỉ xem xét, "Đàn ghi-ta này là thế nào?"
Lý Thượng chỉ cười cười, không nói chuyện.



Hoá trang sư lại cảm khái nói: "Thật ngoài dự liệu, không ngờ cậu lại nhận loại nhân vật này. Tuy rằng kịch bản sửa lại không ít, nhưng tôi vẫn cảm thấy sẽ huỷ hoại hình tượng của cậu đó."



Lý Thượng ngược lại rất lãnh đạm, "Tôi còn là người mới, nên thử nhiều một vai diễn một chút để rèn luyện bản thân. Tôi không muốn người khác nói tôi là dựa vào xuất thân gì, tôi hi vọng bọn họ thấy thực lực chân chính của tôi."



Hoá trang sư nhìn Lý Thượng ánh mắt ngưỡng mộ, "Cậu là người mới khiêm tốn nhất tôi từng biết, không giống vài người, xuất thân nổi bật chút liền không biết mình họ gì nữa. Mượn Hàn Đông kia nói đi, Vương tổng tặng hắn một cây đàn ghi-ta liền chạy khắp nơi đắc ý, thật chưa thấy qua cảnh đời."



Thần sắc Lý Thượng cứng đờ, "Vương tổng tặng hắn đàn ghi-ta?"



"Đúng a, liên tục khoe khoang thối."



Sau đó Lương Cảnh đến tham ban, cũng nói về chuyện này.



"Hắn nhất định là đã ký hợp đồng không thể nghi ngờ rồi, nhưng ký tên cho ai vẫn luôn không lộ ra, hẳn không phải là người bình thường." Lương Cảnh nói.



Lý Thượng vẻ mặt cẩn thận nói: "Tôi cảm thấy hắn có thể là ký tên cho Phùng Tuấn rồi."



Tiểu Văn giễu cợt một tiếng, "Ký tên cho lãnh đạo cấp hai? Cũng quá khoa trương chứ? Hắn dựa vào cái gì a?"



Lý Thượng không nói gì.



...



Hàn Đông đã tự nhốt mình trong phòng suốt hai ngày rồi, từ lúc Du Minh nói xong chuyện Hạ Hoằng Uy, Hàn Đông liền đóng chặt cửa phòng, dốc lòng sáng tác, rốt cuộc chưa từng đi ra ngoài.



Du Minh lo lắng đến tình trạng của Hàn Đông, nhịn không được đi qua gõ cửa, kết quả gõ nửa ngày không ai mở. Vặn thử nắm của phát hiện không có khóa, liền trực tiếp mở cửa đi vào.



Hàn Đông ngồi ngay ngắn trước máy vi tính, toàn thân tỏa hàn khí. Sô pha thổi phồng phía dưới đã muốn quắt xuống, nhưng hắn như trước không chuyển mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, ngón tay gõ lên đều đều.



"Hàn Đông?" Du Minh gọi một tiếng thăm dò.



Hàn Đông không phản ứng chút nào.



"Hàn Đông?" Du Minh lại lớn tiếng kêu một lần.



Cả người Hàn Đông đột nhiên nhảy thượng lên quá một thước, toàn thân run lẩy bẩy như cái sàng, hoảng sợ kêu lớn: "Dọa người gì vậy?"



Du Minh cũng bị dọa mất hồn, rốt cuộc ai dọa ai a?



Hàn Đông thở phì phò, "Tôi có lẽ là viết đến có chút quá nhập tâm." Nói xong lại đánh ra vô số rùng mình.



Du Minh ngạc nhiên, đây là viết cái gì, đem bản thân cũng dọa thành như vậy?



"Hush!" Hàn Đông đột nhiên dựng thẳng ngón trỏ, ra vẻ thần thần bí bí, "Cũng sắp viết đến cậu, ca lần này an bài cho cậu một nhân vật cực kì xuất sắc, tuyệt đối có thể phát huy tiềm lực lớn nhất của cậu."



...