Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 122 : Công tử hoa tâm

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


Editor: mèomỡ



Đoàn Chính Trung rời khỏi ngực nàng ngẩng đầu, hít sâu một hơi, sau đó giúp nàng kéo lại quần áo



Chải tóc xong, Đoàn Chính Trung lại nhìn trên người nàng, nhặt hai sợi tóc không biết là của nam hay nữ dính trên người nàng xuống, hai người nhìn nhau, đi ra khỏi phòng.



Lúc trở về, đi tới cửa cầu thang, Cầu Mộ Quân nhìn hắn quần áo không chỉnh, hỏi:“Chàng không ra đi sao?”



Đoàn Chính Trung nói:“Ta sẽ đi ra ngoài từ nơi khác.”



Nói xong, hai người lại nhịn không được ôm chặt nhau, sau đó Đoàn Chính Trung giúp nàng xoay mở cơ quan, để cho nàng đi ra ngoài.



Cầu Mộ Quân đi ra được vài bước, đang định bước lên nhã gian chữ thiên, đột nhiên nghĩ tới, quay đầu hỏi:“Sao chàng có thể đến bí thất của trà quản này?”



Đoàn Chính Trung cười nói:“Là ta mở, lúc trước cũng là ta tìm người xây.”



Vẻ mặt Cầu Mộ Quân sợ hãi than một tiếng, nhìn hắn từ đầu đến chân một lần, nhỏ giọng nói:“Có thời gian làm nhiều việc thiện vào, nhiều tiền như vậy!”



Đoàn Chính Trung lại nhịn không được cười nói:“Chờ về sau có thời gian, mua một đống gạo nấu cháo, cho nàng đi làm người lương thiện phát cháo, được không?”



“Được, chàng đi cùng với ta.” Nói xong, hai người cùng cười. Cầu Mộ Quân đi lên nhã gian, Đoàn Chính Trung ở dưới đóng chốt mở lại.



Đi ra ngoài, Cầu Mộ Quân mới đột nhiên cảm thấy hai chân đau đớn, chẳng còn chút sức lực nào, nơi đó cũng cũng khó chịu, làm cho nàng không khép được chân lại.



Xong điuwf, về sau nàng đi đường chẳng lẽ phải đi kiểu con cua, vậy không phải dọa chết người à!



Đều do Đoàn Chính Trung chết tiệt, một lần là được rồi, làm gì muốn nhiều lần như vậy, thời gian lại không nhiều lắm, nàng còn bao nhiêu chuyện chưa kịp nói!




“A...... Buông tha ta đi......”



“Tiểu yêu tinh, vừa rồi không phải ngại không đủ sao, hôm nay bản công tử nhất định giết chết ngươi!”



“A...... A......”



Cầu Mộ Quân dường như biết là âm thanh gì, mặt đỏ hồng, vội kéo Thích Vi dừng lại, đừng thấy cái không nên thấy.



“Mộ Quân tỷ tỷ, đừng kéo muội, muội nghe thấy cái gì mà ‘Giết chết ngươi", không chừng hôm nay bản hiệp nữ ra tay cứu mỹ nhân sẽ nổi danh khắp nơi!” Thích Vi nói xong, gạt tay Cầu Mộ Quân ra, sử dụng khinh công nhanh chóng bay qua.



Trời ạ! Nàng muốn tai nạn chết người sao! Trong lòng Cầu Mộ Quân kêu to không tốt, vội đuổi theo.



Nàng chạy đến nơi đang định ngăn cản Thích Vi lại thấy nàng ngơ ngác đứng sau một gốc cây hoa quế, giống nhìn thấy chuyện gì đáng sợ.



Cầu Mộ Quân cũng từ đằng sau cây đi ra xem. Một nữ nhân kiều diễm nằm úp sấp quỳ trên mặt đất, quần áo trên người rơi xuống, lộ ra bả vai trắng noãn. Nam nhân phía sau nàng nâng thắt lưng của nàng, nâng mông nàng lên cao, kịch liệt tiến lên, tiếng thân thể va chạm trong tiếng nữ nhân ngâm nga cao vút như ẩn như hiện.



Nhưng làm cho nàng ngạc nhiên không phải cảnh tượng kích tình nơi hoang dã này, mà là nam nhân kia là người buổi tối hôm trước còn nói với nàng những lời tâm tình - Thích Ngọc Lâm.



Thích Vi còn đang kinh hoàng, đột nhiên nhớ tới Cầu Mộ Quân ở phía sau, vội quay đầu định cản nàng, lại phát hiện nàng đã đứng ở phía sau mình.



“Mộ Quân tỷ tỷ......”



Nghe thấy tiếng, Thích Ngọc Lâm chấn động, cuống quít quay đầu, thấy sau cây hoa quế là Thích Vi cùng Cầu Mộ Quân. Cầu Mộ Quân nhìn hắn một cái, xoay người bỏ đi.



Thích Ngọc Lâm run lên, mặt thoáng chốc tái nhợt, lập tức đẩy nữ nhân dưới thân ra, vừa kéo quần vừa đuổi theo.