Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 139 : Gặp mặt

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


Editor: mèomỡ



Cầu Mộ Quân ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, nói:“Chính Trung, chàng hôn ta được không? Hoặc là...... bây giờ chàng muốn ta?”



“Khụ......” Đoàn Chính Trung cuống quít đẩy nàng ra, lùi lại mấy bước, nói chuyện cũng không lưu loát:“Ta...... Hôm nay không còn sớm nữa, chỉ sợ nàng phải về rồi.”



Cầu Mộ Quân từ trên ghế đứng lên, tiến lên ôm lấy hắn khóc nức nở nói:“Nhưng ta rất khổ sở, không cảm nhận được chàng, ta muốn chàng ôm ta, muốn chàng ‘yêu’ ta, trong lòng ta trống rỗng, quá đau khổ, quá đau khổ, Chính Trung...... Phu quân......”



“Mộ Quân, nàng......” Đoàn Chính Trung đưa tay nhẹ nhàng đẩy nàng ra, bất giác lùi ra sau hai bước.



Cầu Mộ Quân rơi lệ nhìn hắn nói:“Ta van xin chàng, ta cảm thấy ta sắp không chống đỡ nổi nữa, ta......” Nàng nói xong, liền tiến tới hôn hắn.



“Không được......” Đoàn Chính Trung đẩy nàng ra, chật vật nói:“Ta...... Ta còn có việc, đi trước, nàng cũng nhanh về đi.” Nói xong bỏ chạy ra cửa, không quay đầu lại.



Vì sao? Hắn vội vàng như vậy, là bị nàng dọa sao?



Hắn cảm thấy nàng quá lớn mật, rất...... không biết xấu hổ?



Cầu Mộ Quân òa khóc, vô lực ngồi xuống.



Buổi tối, nàng đi ngủ từ rất sớm, ngủ không bao lâu đã bị ác mộng làm bừng tỉnh.



Vẫn là người kia, đêm tối, quần áo đen, thanh đao sắc bén, còn có rất nhiều máu.



Trên đầu là mồ hôi, trong mắt là nước mắt.



Nàng không biết vì sao mình lại trở thành như thế này, tại sao lại khó hiểu như vậy.



Ngoài cửa sổ có tiếng động nhỏ, nàng rất quen thuộc.




Đoàn Chính Trung mỉm cười.



“Cười cái gì, cái gì cũng lừa ta, lừa ta chàng thấy vui vẻ sao?” Nàng nói xong liền ôm lấy hắn.



Đoàn Chính Trung nói:“Ta không lừa nàng, là con hát Liễu Vấn Bạch kia lừa nàng.”



“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chàng nói đi!” Nàng giữ mặt của hắn, đè lên trên người hắn nói.



Đoàn Chính Trung cười nhẹ:“Sao lại hung dữ như vậy?”



“Ta hung dữ đấy, chàng đừng hòng đánh lạc hướng, mau nói, người mặc đồ đen ngày đó cứu ta là chàng đúng không, bị Thích Sóc Ly đả thương là chàng đúng không?”



Đoàn Chính Trung nói:“Ừ.”



“Vậy vì sao mấy ngày trước ta thấy chàng vẫn tốt?” Cầu Mộ Quân hỏi.



“Đó không phải ta.” Đoàn Chính Trung nói:“Là tên Liễu Vấn Bạch kia, cho nên nàng đừng cho hắn hôn nàng, muốn nàng.”



Cầu Mộ Quân ngẩn cả người.



Giống hắn như vậy nhưng không phải hắn, mà lại là cái kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ Liễu Vấn Bạch kia! Sao có thể, chẳng lẽ Liễu Vấn Bạch là yêu ma quỷ quái hóa thành?



Thấy nàng giật mình, Đoàn Chính Trung nói:“Hắn biết thuật dịch dung.”



“Thuật dịch dung?”



“Hắn chỉ cần biết khuôn mặt, thân hình, giọng nói của một người thì có thể dịch dung thành bộ dáng của người đó. Hắn biết người kia càng rõ thì có thể giả càng giống. Mấy ngày nay ta vẫn nằm ở đây, Đoàn Chính Trung người bên ngoài nhìn thấy là hắn.”