Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Chương 141 : Trung thu
Ngày đăng: 12:18 19/04/20
Editor: mèomỡ
Thật ra, còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn, vì sao hắn vào cung, vì sao lại làm thái giám giả, vì sao giả dạng làm người xấu, đối xử với nàng không tốt như vậy, nhà hắn bị làm sao, còn có cha mẹ huynh đệ, trước đây sống như thế nào......
Nhưng mà nàng biết, có lẽ hắn cũng muốn ở bên nàng nàng tán gẫu những chuyện đó nhưng hắn sẽ không làm vậy, bởi vì hắn không muốn để cho nàng biết nhiều chuyện, không muốn để nàng đi vào nguy hiểm.
Vậy nàng sẽ coi như không biết, nàng chỉ cần biết hắn an toàn, vậy là tốt rồi.
“Không yên lòng sao, suy nghĩ gì vậy?” Uống xong một ngụm thuốc cuối cùng, hắn hỏi.
Nàng cười khẽ, “Nhớ chàng.”
“Nhớ ta vì sao không lại đây?”
Nàng cúi đầu cười, buông bát, ngồi lại gần thêm một chút, đưa đôi môi đỏ mọng đến bên miệng hắn.
Vì thế hắn liền hôn lên, không khách khí mà ăn nàng.
Liễu Vấn Bạch giống như rình ở bên cạnh, đúng lúc lại chạy tới nói:“Ai, các ngươi...... Muốn ta phải nói gì đây? Rốt cục ta cũng biết vì sao lại gọi là ‘củi khô lửa bốc’ rồi, rảnh ra một chút đã tranh thủ.”
Hai người tách ra, Đoàn Chính Trung “mắt hiện lên ánh sáng nguy hiểm” nhìn hắn, Cầu Mộ Quân cúi đầu ngồi ở bên giường.
Liễu Vấn Bạch còn nói thêm:“Ta phải nhắc nhở một câu: Trung Trung ca, tiễn khách. “Rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đun”, dưỡng thương cho tốt, đến lúc đó ta chuẩn bị cho ngươi mấy căn ngưu tiên tốt nhất, cam đoan khiến các ngươi sung sướng!”
Trong kinh thành đều biết, mấy ngày nay đại điện hạ Đột Quyết tới chơi, địa vị mấy người này nhất định không thấp, liền tránh xa.
Mấy người lên lầu, một tùy tùng trong đó lớn tiếng gọi:“Tiểu nhị!”
Tiểu nhị quán rượu đang vội vàng đưa rượu lên cho khách, nghe thấy tiếng gọi cao vút này, lập tức đi tới. Trong kinh thành còn nhiều quan to hiển quý, hơi vô ý sẽ đắc tội với người không thể trêu vào.
Tùy tùng kia nói:“Không phát hiện gia chúng ta đến đây sao?”
Tiểu nhị xoay người nói:“Đắc tội các vị gia, hôm nay là ngày đặc biệt, bàn trong quán sớm đã được đặt hết, vài vị gia có thể đến quán khác xem, cố gắng còn có thể chiếm được vị trí.”
Lời này vừa nói ra, tùy tùng kia liền tiến lên, đá tiểu nhị một cước ngã xuống đất, khay rượu trong tay tiểu nhị “xoảng” một tiếng rơi xuống.
Mọi người vốn đang ngâm thơ, ngắm trăng, chưa chú ý tới động tĩnh bên này, nhưng tiếng vỡ này vang lên làm cho tất cả mọi người nhìn về phía này.
Tùy tùng dẫm nát tay tiểu nhị, nói:“Bây giờ còn chỗ chưa?”
Chưa để tiểu nhị nói chuyện, cầu thang liền vang lên tiếng “Cộp cộp cộp”, lập tức có người giống như chưởng quầy đi đến trước mặt mấy người nói:“Đại gia, nô tài này đắc tội các vị đại gia, xin đại gia đại lượng không so đo với kẻ tiểu nhân. Ngài tới đúng dịp, vừa khéo có một bàn khách có việc đã đi rồi, tiểu nhân đưa ngài qua đó.”
Hai kẻ tùy tùng “Ha ha” cười to hai tiếng, lấy bội đao trong tay, vỗ hắn nói:“Ngươi cho gia chúng ta là loại người nào, một cái bàn tùy tiện có thể ngồi sao?”
Chưởng quầy gật đầu liên tục xin lỗi, lại hỏi:“Vậy mấy vị gia coi trọng cái bàn nào, tiểu nhân xem có thể an bài không.”