Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 157 : Phu quân keo kiệt

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


Editor: mèomỡ



Hắn trả lời:“Chẳng phải nàng đã nói với quản gia, nàng muốn tự trả. Nếu muốn tự mình trả, vì sao còn đòi ta?”



“Chàng...... Ta...... sao chàng có thể như vậy!” Cầu Mộ Quân tức giận đến nỗi không nói nên lời, vẻ mặt Đoàn Chính Trung vẫn bình tĩnh như cũ, nói:“Đây là quy định trong phủ.”



Dường như hắn lại nhớ tới trước kia, lúc còn chưa có nửa điểm quan hệ với nàng, Cầu Mộ Quân càng nhìn hắn càng tức, muốn cãi nhau, lại không tìm ra lời mà nói, nghẹn nửa ngày mới dậm chân nói:“Vậy có phải trong phủ có quy định, không cho ta một văn tiền hay không, hàng tháng chắc phải phát tiền chứ?”



“Có, một tháng có thể cho nàng sáu mươi lượng, nhưng là cuối tháng.”



“Vậy còn lúc trước, lúc trước ta có hai tháng! Bây giờ cho ta một trăm hai mươi lượng đi!”



“Lúc trước không tính.” Hắn nói.



“Chàng...... Đoàn Chính Trung, chàng cũng quá keo kiệt rồi đấy! Mình thì nhiều tiền như vậy, sao lại nhỏ mọn với ta như thế!”



Đoàn Chính Trung nằm lên giường, nói: “Không ngủ sao? Chuyện bạc nàng có thể mượn người khác, nha hoàn hạ nhân trong Đoàn phủ cũng không nghèo.”



Cầu Mộ Quân tức đỏ mặt, nói: “Vậy không bằng chàng trực tiếp bảo ta đi xin cơm đi, dù sao cũng dọa người như nhau!” Hắn không để ý tới nàng, xoay người sang chỗ khác ngủ.



“Chàng đáng giận! Đáng giận!” Cầu Mộ Quân cực kỳ tức giận, đánh lên người hắn hai cái, chung quy lại nhớ đến vết thương của hắn, không dám dùng lực. Sau đó đứng bên giường, vừa tức lại không có cách nào, cuối cùng vẫn tắt đèn cởi quần áo ngủ.



Nằm trên giường, dịch dịch ra bên ngoài, sau đó lưng về phía hắn ngủ.



Một lát sau, hắn ôm lấy nàng từ phía sau, một bàn tay chạm đến ngực nàng.



“Đừng chạm vào ta!” Nàng gạt tay hắn.



Được một lúc, hắn lại hôn vào gáy nàng. Nàng lại đẩy hắn ra, lại dịch ra ngoài, nói: “Tránh ra!”
“Không muốn để ý đến chàng. Đúng rồi, ta nhàm chán có thể vào thư phòng của chàng không?”



“Có thể.”



Có những lời này của hắn, nàng xoay người, nghe thấy hắn gọi nha hoàn bên ngoài. Dùng xong cơm, Đoàn Chính Trung đã đi mất, nàng liền đi thẳng đến thư phòng.



Vào thư phòng, cũng không phải tìm sách, mà là vào bể kim khố kia, lấy một hai khối vàng thỏi ra. Đây là cách phát tài hôm qua nàng vừa nghĩ ra.



Vừa đi vào, đang muốn khởi động cơ quan, bên ngoài có tiếng hô: “Có trộm!”



Nàng kinh ngạc. Sau đó, bên ngoài có tiếng đánh nhau. Chẳng lẽ lại có thích khách?



Nàng từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ba thủ vệ đang giao đấu cùng một nữ tử, ngoài ra còn có vài thủ vệ đang chạy tới. Nàng kia lấy khăn tay che mặt, nhưng nhìn thân hình quần áo nàng liền nhận ra đó là Thích Vi!



Cuống quít chạy ra, Thích Vi đã nhảy lên nóc nhà chuẩn bị trốn, thủ vệ đuổi tới phía dưới.



“Thả nàng!” Cầu Mộ Quân la lớn.



Thủ vệ quay đầu, nàng nói: “Để cho nàng đi, lão gia trở về ta sẽ giải thích với hắn.”



Thủ vệ không muốn nghe lời nàng, lại không dám trái ý nàng, do dự trong chốc lát, đã không thấy bóng Thích Vi. Nàng đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, chạy về phòng. Nhất định là Thích Vi tới tìm nàng.



Hôm qua lúc tìm bạc hình như nàng thấy khối ngọc lúc trước nàng để lại, có nó, nàng có thể đi ra ngoài. Ra Đoàn phủ, đi tới quán trà.



Không biết gặp mặt Thích Vi thế nào, đây chính là nơi duy nhất các nàng gặp mặt. Tìm một cái bàn ngồi xuống, không gọi trà, chỉ ngồi ngơ ngác, nhìn thang lầu lên xuống. Trong khoảng thời gian này đã liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện, bây giờ mới nhớ đã lâu hai người chưa gặp mặt.



Lấy tính tình của Thích Vi, biết Thích Ngọc Lâm xin Hoàng thượng ép hôn, lại nghĩ đến Đoàn Chính Trung vì đối nghịch với Thích gia mà lại đón nàng về Đoàn phủ, hẳn nàng ấy sẽ cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy có lỗi với nàng.