Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 163 : Sự thật không ngờ

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


Editor: mèomỡ



Lúc này, Thích Vi nói: “Đúng vậy đúng vậy, Cầu đại nhân nói rất đúng, nhỡ đâu là Đoàn...... Hoặc đại phu kia là tên lang băm, chuẩn mạch sai? Đại nhân, người tìm đại phu khác đến xem lại một lần đi.”



Kinh Triệu Doãn nghĩ nghĩ, nói:“Được, lập tức tìm đại phu đến xác nhận.”



Trong chốc lát, sai nha mang ba người đến, hai người là đại phu từ bên ngoài tìm đến, một người chuyên khám nghiệm tử thi trong Kinh Triệu phủ. Cầu Mộ Quân bị đưa vào nội thất, ba người theo thứ tự chẩn đoán, cuối cùng đều tự viết xuống kết quả chẩn đoán của mình, cùng nhau trình lên Kinh Triệu Doãn. Kinh Triệu Doãn vừa thấy ba tờ giấy, nhất thời chấn động.



Ba tờ giấy, hoặc viết “Vị hàn, kinh thủy không đều”, hoặc viết “m hàn ngưng trệ vị phủ, nguyệt sự không thuận”, không có cái nào hỉ mạch!



Náo loạn như vậy nửa ngày, lại là Ô Long sao?



Kinh Triệu Doãn khụ khụ, đem giấy đưa cho sai nha bên cạnh nói: “Đưa Đoàn tổng quản xem qua.” Sai nha đem tờ giấy đưa cho Đoàn Chính Trung, Đoàn Chính Trung vừa thấy, trên mặt kinh ngạc.



Lúc này, Thích Vi hỏi: “Đại nhân, đại phu nói cái gì?”



Kinh Triệu Doãn nói:“Đoàn phu nhân...... Hai vị đại phu cùng khám nghiệm tử thi cũng không chẩn ra hỉ mạch, Đoàn phu nhân chỉ là dạ dày không khoẻ.” Cầu Mộ Quân ngồi xuống đất. Thì ra là như vậy, hay là hắn đã đều tính toán cả rồi. Chính mình vẫn chưa mang thai, thì ra lại chưa mang thai.



Nàng quay đầu nhìn về phía Đoàn Chính Trung, Đoàn Chính Trung cũng nghiêng đầu qua, vẻ mặt bình tĩnh nhìn thoáng qua nàng. Thích Vi vội thay Cầu Mộ Quân mở trói nói:“Xem đi xem đi, Đoàn Chính Trung, tất cả đều là ngươi cố ý phải không!” Cầu Vĩ cũng nói:“Đoàn Chính Trung, ngươi vũ nhục tiểu nữ như vậy, phải giải thích thế nào?”



Đoàn Chính Trung nói:“Nhạc phụ đại nhân, chuyện này, ta hoàn toàn vô can, buổi sáng đại phu nói nàng có thai ta nhất thời tức giận mới đem nàng đến Kinh Triệu phủ, chẳng lẽ ta bị điên rồi tự đội nón xanh cho mình sao?”



“Ngươi…”



Lúc này, Kinh Triệu Doãn nói:“Đúng là như thế, ai cũng không sai, vậy thì bãi đường đi. Đoàn tổng quản, Đoàn phu nhân nếu mệt mỏi, người đưa nàng về đi.” Nói xong, liền hô một tiếng “Bãi đường”.



Vụ án này thật là khó giải quyết, một bên là Đoàn Chính Trung, một bên là Thích Tĩnh, đứng giữa hai người bọn họ, cho dù là Hoàng đế cũng khó xử. Cũng may mọi việc lại ngoài ý muốn, thuận lợi chấm dứt. Lúc này, hắn không bãi đường, không may lại phát sinh thêm chuyện thì sao!



Đoàn Chính Trung nói:“Cũng đúng, dìu phu nhân lên xe ngựa đi.” Nói xong, liền đi ra cửa.



Hạ nhân Đoàn phủ tiến vào, đỡ Cầu Mộ Quân đi ra ngoài.



Cầu Mộ Quân quay đầu nhìn Cầu Vĩ, Thích Vi, rồi đi cùng hạ nhân Đoàn phủ về.



Chuyện hôm nay, cha hẳn sẽ không để cho mẹ biết, bằng không, bà lại đau lòng.



Thích Vi cũng không sao, cũng vẫn quan tâm nàng như cũ, thật tốt......



Trở về Đoàn phủ, uống thuốc xong Linh Lan giúp nàng bôi thuốc lên tay.



Tuy rằng chỉ kẹp một lát, nhưng vẫn bị thâm tím, chạm vào liền đau.



Một lát sau, quản gia đưa một đại phu đến bắt mạch cho nàng, sau đó kê đơn.




Kết lư tại nhân cảnh,



Nhi vô xa mã huyên.



Vấn quân hà năng nhĩ?



Tâm viễn địa tự thiên.



Thái cúc đông ly hạ,



Du nhiên kiến nam sơn.



Sơn khí nhật tịch giai,



Phi điểu tương dữ hoàn...



Thử trung hữu chân ý,



Dục biện dĩ vong ngôn.



Dịch:



Nhà cỏ giữa nhân cảnh,



Không thấy ồn ngựa xe.



Hỏi ông: “Sao được vậy?”



Lòng xa, đất tự xa.



Hái cúc dưới giậu đông,



Thơ thới nhìn núi Nam.



Khí núi ánh chiều đẹp,



Chim bay về từng đàn.



Trong cảnh có thâm vị,



Muốn tả đã quên lời.