Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 184 : Giam cầm

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


Editor: mèomỡ



Nàng vẫn vô thần như cũ, hắn lấy khăn ướt đến, nhẹ nhàng lau sạch thân thể nàng, sau đó mặc quần áo vào cho nàng.



Rút kim thoa, châu hoa trên đầu nàng, tháo tất cả trang sức trên người nàng. Sau đó bỏ một viên thuốc vào trong miệng mình, nắm cằm của nàng, để cho nàng hé miệng, đẩy viên thuốc vào cổ họng nàng.



Thân thể của nàng lập tức mềm nhũn, ngã lên người hắn. Hắn ôm lấy nàng, ra khỏi phòng.



Ôm nàng đi đến Tây lâu, hắn đặt nàng vào trong chăn gấm mềm mại đã chuẩn bị từ trước, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, xoay người đi ra ngoài.



Đóng cửa, khóa lại, hắn nói với quản gia ngoài cửa:“Mười hai canh giờ, canh gác chỗ này một khắc không rời, ngươi tự mình đưa cơm. Nếu khi ta trở về nàng không ở quý phủ, thiếu một sợi lông, tất cả các ngươi ném cho chó ăn!”



“Dạ, lão gia.” Quản gia trả lời.



Đoàn Chính Trung mới ra khỏi Tây lâu, liền có người đến bẩm báo nói:“Lão gia, có một nữ nhân tới tự xưng là thiếu phu nhân Thích gia, nói muốn gặp lão gia.”



Đoàn Chính Trung chậm rãi nói:“Để cho nàng vào.” Nói xong, quay đầu nhìn về phía Tây lâu, sau đó mới đi đến chính đường.



Người đến là một nữ tử tao nhã nhàn thục, mang theo một đứa bé trai tầm năm sáu tuổi, đúng là vợ con của Thích Sóc Ly.
Cầu Mộ Quân không há mồm.



Quản gia nói:“Phu nhân, lão gia đã nói, chỉ cần làm cho người ăn cơm, có thể dùng bất cứ phương pháp nào, nhưng lão nô hi vọng người không cần làm lão nô cùng hai nha hoàn này khó xử.”



Cầu Mộ Quân chậm rãi há miệng, để nha hoàn đổ cháo vào trong miệng.



Đúng vậy, nàng muốn ăn, nàng không muốn đói chết, nàng còn phải nghĩ cách đi ra ngoài, chỉ cần còn sống, còn có hi vọng.



Bón xong cơm, mấy người đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mình nàng.



Cửa sổ trên tường đã sớm được bít kín, trong phòng âm u, ngay cả một cây nến cũng không có.



Sợ nàng lấy nến đốt giường, đốt chăn sao? Đúng vậy, cái gì hắn đều có thể nghĩ đến, ngay cả trang sức trên người nàng cũng bị tháo xuống, bắt nàng uống thuốc, khiến cho nàng ngay cả khí lực ngồi dậy cũng không có.



Nàng biết, chỉ cần hắn không muốn nàng chết, ngay cả quyền lợi chết nàng cũng không có, hắn không muốn để cho nàng trốn, nàng sẽ không có nửa phần cơ hội đào tẩu. Hắn sẽ giam nàng cả đời, làm cho nàng sống theo ý nguyện của hắn.



Không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết là quản gia lại cho người đưa cơm đến, đến rồi đi rất nhiều lần, nàng không đếm được, cũng biết hẳn là đã qua mấy ngày rồi.