Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 198 :

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Editor: mèomỡ



Thuyền đi được một ngày, Đoạn Vân cũng ở trong khoang thuyền ngây người suốt một ngày. Người khác còn có thể dùng thời gian để khát khao về tương lai, nhưng nàng thì khác. Không cùng cảnh ngộ, cũng không có tâm tình nói chuyện với mấy vị cô nương cùng phòng, nàng liền ra khoang thuyền, đi hít thở không khí.



Tháng hai, tiết trời chợt ấm chợt lạnh, trên mặt sông thường có vài trận gió thổi tới. Buổi sáng còn mưa một trận, tuy nói ‘Dương liễu phong, Lê Hoa vũ’, nhưng vẫn cảm thấy có chút quạnh quẽ.



Đoạn Vân đứng đón gió, mới vừa ngẩng đầu đột nhiên trông thấy vị Thượng Thư đại nhân đang ngồi một mình trên mũi thuyền.



Cầu Thượng thư nghe thấy động tĩnh, cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng.



Trong lòng Đoạn Vân có chút kinh hoảng, muốn trốn về khoang thuyền, may mà kịp phản ứng, hạ người nói:“Dân nữ bái kiến đại nhân.”



Cầu Thượng thư nhẹ nhàng nói:“Là ngươi à, không cần đa lễ.”



Đoạn Vân đứng lên, đứng ở tại chỗ cúi đầu, không biết nên làm thế nào cho phải.



Cầu Thượng thư nhìn nhìn nàng, nói:“Ngươi lại đây một chút, ta có chuyện này nhờ ngươi giúp.”



Đoạn Vân kinh ngạc, vội nói:“Dân nữ không dám, nhưng xin đại nhân cứ phân phó.”



Cầu Thượng thư cười nói:“Là chuyện riêng của ta thôi. Ngươi xem cái này.”



Đoạn Vân ngẩng đầu, đến gần hắn mới thấy rõ trên tay hắn là một bức tượng bé gái khắc gỗ, nhìn có vẻ không giống những bức tượng bé gái khắc gỗ tinh xảo xinh đẹp bán trên đường, nhưng cũng rất đáng yêu.



Cầu Thượng thư có chút ngượng ngùng nói:“Đã khiến cô nương chê cười rồi, tiểu nữ còn nhỏ, nhìn thấy đứa bé nhà khác có đồ chơi, rất hâm mộ, nên bắt ta cũng mua một cái. Lần này đến Giang Đô, nhàn rỗi không có việc gì làm nên tự khắc một cái. Muốn vẽ màu lên nhưng không biết bé gái thích màu gì, nên muốn nhờ cô nương giúp đỡ.”



Đoạn Vân không nhịn được, ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.



Quan lớn như vậy, luôn luôn tranh đua lại có được sự dịu dàng như vậy. Có thể làm con gái hắn, người nhà hắn, thật đúng là hạnh phúc.
“Thì ra là thế.” Cầu Thượng Thư nói:“Khi thấy tên cô nương trong danh sách ta đã thấy sửng sốt, không hiểu vì sao cô nương lại có tên như vậy, bây giờ ta đã hiểu rồi.”



Đoạn Vân cúi đầu, ảm đạm nhìn tay mình.



Cầu Thượng Thư nói:“Có một chiếc cổ cầm tên ‘Đoạn Vân’, mà giám định và thưởng thước cổ cầm thường căn cứ vào hoa văn trên thân đàn. Phụ thân cô nương, nhất định rất yêu cổ cầm, cho nên liền đặt tên con gái là Đoạn Vân, vừa là cầm si, vừa là người yêu con gái mình.”



“Đoạn Vân......”



Nghe những lời đó, Đoạn Vân ngây người.



Cha quả thật rất yêu đàn, cũng cất giữ vài chiếc đàn, thậm chí có một cái nghe nói là đàn hơn một trăm năm trước, ông coi nó như chí bảo......



Có một chiếc cổ cầm tên ‘Đoạn Vân’, đoạn vân, là tượng trưng cho đàn cổ......



Đoạn Vân của nàng, không phải ý nói nàng đoạn chưởng sao?



Cha...... yêu thương nàng nàng? Yêu nàng giống như yêu đàn?



Nước mắt thi nhau rơi xuống, Đoạn Vân vội vã lauđi, nói một tiếng “Cám ơn đại nhân” Liền cuống quít chạy vào khoang thuyền.



Cầu Thượng Thư đứng ở đầu thuyền, nhìn bóng dáng của nàng thản nhiên cười.



Trương công công nói rất đúng, nữ tử như nàng, quả thật khiến cho Hoàng Thượng thích. Có lẽ, một thiếu nữ bi thiết như vậy, sau này thật sự có thể được Hoàng Thượng sủng ái, dưới một người, trên vạn người.



(*) Đoạn chưởng: là bàn tay có đường tình và đường học (theo cách gọi thông thường ở VN) trùng nhau. Nắm bàn tay vào sẽ thấy một đường xuyên suốt qua cả bàn tay mà không hề có chỗ nào đứt đoạn.



Thời xưa cho rằng “Nam đoạn chưởng chưởng triều cương, nữ đoạn chưởng thủ phòng trống”, cũng có người nói rằng: “Nam đoạn chưởng thiên kim hưởng thụ, nữ đoạn chưởng hại cha mẹ”. Thế nên nhà có con gái đoạn chưởng coi như điềm xấu, mà cưới vợ cũng sẽ không chọn người đoạn chưởng, vì coi rằng đoạn trưởng khắc chồng.