Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 200 :

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Editor: mèomỡ



“A - cứu mạng!”



Cầu Vĩ nghe thấy tiếng thét, lập tức chạy tới nơi phát ra âm thanh.



Nam nhân lập tức xé quần áo Đoạn Vân, nhưng lại điên cuồng khiến móng tay cào xước da ở cổ nàng.



“Đừng, đừng mà, cứu mạng......”



Đoạn Vân khóc lớn, khi nàng tuyệt vọng muốn chết lại nghe được giọng nói của Cầu Vĩ ở bên ngoài.



“Lớn mật, người của dịch quán ngươi cũng dám động vào!”



Nam nhân lập tức ngẩng đầu, nhưng lại không thấy kẻ địch đâu cả.



Hắn đứng lên chậm rãi đến gần bức tường đổ nhưng thân thể lại có vẻ như vô cùng đau đớn. Hắn nâng thiết liên trên tay chuẩn bị phóng ra, Cầu Vĩ lại đột nhiên lao ra từ sau bức tường, cầm một tảng đá đập vào đầu hắn.



Nam nhân nghiêng đầu tránh thoát, tung thiết liên ra, kéo Cầu Vĩ ngã mạnh xuống đất.



Đoạn Vân lại thất thanh hét một tiếng.



Cầu Vĩ dùng sức chống người muốn đứng lên, nhưng không đứng dậy nổi.



Nam nhân chậm rãi đến gần hắn, hắn lùi về đằng sau, gian nan tựa vào một thân cây bên cạnh.



Nam nhân nâng chân lên dường như chuẩn bị đạp đứt cổ hắn.



Cầu Vĩ lại đột nhiên vung tay lên tung một nắm vôi phấn màu trắng về phía hắn.



Nam nhân đau đớn kêu một tiếng, ôm lấy mắt, lảo đảo lùi ra sau thở phì phò.



Cầu Vĩ nhìn ra, ngoại trừ trong mắt dính vôi, dường như hắn đang cố nén một loại đau đớn khác. Chính loại đau đớn này khiến cho kẻ võ công cao cường hắn suy yếu. Nhưng cho dù hắn suy yếu, thì mình cũng không phải đối thủ của hắn, chỉ có thể nhân cơ hội nhanh chóng chạy trốn.



Nghĩ vậy Cầu Vĩ lập tức đứng lên, kéo Đoạn Vân chạy.



Nghe thấy tiếng bước chân, nam nhân vừa dụi mắt, vừa đuổi theo.




“Đại nhân, ngài không nên mạo hiểm như vậy, ta... ta vốn không đáng để ngài mạo hiểm như vậy.” Trong khoang thuyền, Đoạn Vân khóc nói.



“Đoạn cô nương......” Cầu Vĩ đang định nói, ngực liền nhói đau, không kìm chế được ho dữ dội.



“Đại nhân!” Đoạn Vân vội đỡ lấy hắn, lại không biết nên làm thế nào.



Lúc này, người đánh cá tiến vào nói:“Trong ấm của tiểu nhân có chút nước, đại nhân uống đi.” Nói xong, đưa ấm nước cho Đoạn Vân.



Đoạn Vân cầm ấm nước, đưa cho Cầu Vĩ: “Đại nhân, mau uống chút nước đi.”



Cầu Vĩ nhận lấy, uống mấy ngụm, vừa đặt bình xuống vừa ho nhẹ hai tiếng.



“Đủ chưa?” Đoạn Vân sốt ruột hỏi.



Cầu Vĩ gật gật đầu.



Người đánh cá nhìn hắn, nhận lấy cái ấm đi ra ngoài khoang thuyền. Lát sau, chỉ thấy Cầu Vĩ trong khoang nói: “Đoạn cô nương, ta hơi choáng váng đầu, muốn nằm nghỉ một lát.”



“Được, ngài mau nằm xuống.” Đoạn Vân lập tức đỡ hắn nằm xuống.



Một lát sau, người đánh cá hỏi:“Cô nương, đại nhân thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?”



Đoạn Vân nghe tiếng thở đều đều của Cầu Vĩ, nhẹ giọng trả lời:“Dường như đang ngủ.”



Người đánh cá đi vào, cúi đầu gọi:“Đại nhân, đại nhân?”



Đoạn Vân nói:“Hắn bị thương lại mệt, để cho hắn ngủ.”



Người đánh cá không để ý tới nàng, dùng sức đẩy Cầu Vĩ.



Cầu Vĩ lại không có chút phản ứng nào.



Người đánh cá lập tức tháo ngọc bội bên hông hắn xuống, đưa lên nhìn kĩ.



“Ngươi làm gì vậy? Sao lại lấy đồ của hắn?” Đoạn Vân nói xong, muốn xông lên lấy lại ngọc bội.