Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 209 :

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Editor: mèomỡ



Đi vào tẩm cung Hoàng Thượng, Hoàng Thượng hơi nở nụ cười hứng thú nhìn hắn, nói:“Chính Trung, trẫm đột nhiên muốn thưởng cho ngươi vài thứ, ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì?”



Đoàn Chính Trung cúi đầu nói:“Hoàng Thượng, ngài ban cho nô tài tuy rằng đã quá nhiều nhưng nô tài còn muốn Hoàng Thượng thưởng nô tài một chút an tâm.”



“A? An tâm cái gì?” Hoàng Thượng hỏi.



Đoàn Chính Trung trả lời:“Hoàng Thượng chú ý thân thể, nô tài liền an tâm.”



Hoàng Thượng cười ha ha, nói:“Ngươi yên tâm, an tâm này ngươi không nói trẫm cũng sẽ thưởng cho ngươi, nhưng trẫm cũng đã nghĩ ra phải thưởng cho ngươi cái gì rồi.”



Đoàn Chính Trung ngẩng đầu lên, chờ hắn nói tiếp, không ngờ hắn lại đứng dậy nói:“Được rồi, cùng trẫm đến chỗ Công chúa Sanh Dung đi.”



Đoàn Chính Trung cúi đầu, tiến lên đỡ hắn ra khỏi tẩm cung.



Tin tức buổi sáng Tiểu Phúc Tử đưa tới xem ra là sự thật. Hoàng Thượng quả nhiên nghe lời Lệ phi, muốn tứ hôn con gái Cầu Vĩ cho hắn. Đối với là hắn ban thưởng, đối với nàng là nhục nhã.



Giữa trưa, Hoàng Thượng triệu Cầu Mộ Quân vào cung.



Bóng hình xinh đẹp từ ngoài cửa chậm rãi đi vào. Mặt trời ở sau lưng nàng tỏa hào quang, khiến cho hắn không thấy rõ mặt nàng.



Nàng chậm rãi đến gần thì bộ dáng của nàng cũng dần dần hiện rõ, chậm rãi đi vào mắt hắn.



Tiểu cô nương trong ấn tượng mơ hồ của hắn ngày nào nay đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi.



Khi hắn nhìn thấy nàng, hắn cố gắng liên tưởng nàng với âm mưu của phụ thân nàng. Có thể từ lúc còn nhỏ nàng đã trở thành công cụ của phụ nhân nàng; Hoặc nàng và phụ thân nàng cùng nhau bày ra âm mưu.



Cầu Mộ Quân cúi đầu quỳ xuống trước mặt hoàng thượng. Hắn nhìn ra nàng có chút lo lắng, nhưng dường như cũng đã sớm nghĩ đến trường hợp tệ nhất.



Khi Hoàng Thượng nói muốn tứ hôn nàng cho hắn, nàng kinh hãi ngẩng đầu.




“Thật đúng là một mỹ nhân.” Hắn cười nói.



Sợ hãi trong mắt nàng lại tăng thêm một phần.



Hắn vươn ngón tay cái xoa môi của nàng, quan sát thần sắc trong mắt nàng, biểu tình của nàng.



Sợ hãi, khuất nhục, muốn chạy trốn, lại còn bắt buộc phải thừa nhận.



Nàng hẳn là bị Cầu Vĩ lợi dụng rồi.



Nếu nàng tự nguyện gả cho hắn gả vào Đoàn phủ thì đã không có phản ứng như vậy.



Hắn cũng biết danh tiếng bên ngoài của hắn xấu đến mức nào. Chẳng nữ nhân nào muốn vào nhà lao này cả.



Nếu tự nguyện thì nàng nhất định phải có chuẩn bị trước. Nói cách khác, nếu Cầu Mộ Quân tự nguyện thì khả năng thừa nhận của nàng sẽ không kém đến mức này, mới như vậy đã sợ đã cảm thấy khuất nhục, còn ẩn ẩn lộ ra ý muốn chạy trốn rồi.



Cầu Mộ Quân - con gái Cầu Vĩ cũng giống phụ thân hắn, đều là những người bị Cầu Vĩ bán đứng lợi dụng. Trong lòng nàng có lẽ cũng giống như phụ thân năm đó, đặt người kia ở trong lòng, cam nguyện làm tất cả vì hắn.



Có lẽ nàng không đáng chết, nhưng khi nàng cần phải chết hắn sẽ không lưu tình.



Đoàn Chính Trung cầm lấy rượu giao bôi trên bàn, nhìn nàng.



Nàng ngẩn ngơ rồi cũng đi xuống giường bưng ly rượu lên vòng qua cánh tay hắn, uống hết ly rượu.



Tiếp theo, Đoàn Chính Trung lại rót một ly rượu khác đưa cho nàng.



Nàng giương mắt nhìn hắn, sau đó lại cuống quít né tránh, nhận ly rượu rồi quyết tâm đổ vào trong miệng nuốt xuống.



Đoàn Chính Trung nhìn mặt nàng nhanh chóng đỏ lên. Hắn nhận ra tửu lượng của nàng không tốt.