Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 212 :

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Editor: mèomỡ



Cầu Mộ Quân vừa sợ vừa hoài nghi nhìn hắn, hắn tắt đèn nhắm hai mắt lại.



Nàng ngồi ở bên giường nhìn hắn một lúc lâu, mới thử vạch một góc chăn nằm xuống.



Đoàn Chính Trung cười trộm trong lòng.



Thật ra còn muốn trêu nàng thêm chút nữa, nhưng...... Loại khiêu khích ở trên giường này không nên làm nhiều, hắn càng ngày càng không có tin tưởng mình có thể làm Liễu Hạ Huệ.



Đến nửa đêm, hắn lại một lần nữa bị bừng tỉnh.



Thân thể mềm mại bên cạnh dán chặt lấy hắn.



Không phải sợ hắn muốn chết sao, sao vừa đến buổi tối liền dán chặt lấy hắn mà ngủ? Nàng sợ lạnh như vậy, là do chăn quá mỏng sao?



Trong lòng suy nghĩ ngày mai sai người đổi chăn dày hơn, nhưng lại có chút luyến tiếc.



Nàng ấm áp, hẳn là sẽ không lại gần hắn nữa......



Sáng sớm tỉnh lại, mở mắt ra nàng vẫn ngủ ở bên cạnh hắn.



Mặt áp vào vai hắn, sợi tóc dán vào mặt hắn, thực mềm, thực mượt.



Loại cảm giác này, tốt lắm...... Làm cho hắn cũng không nỡ rời giường.



Nằm như vậy thêm một lúc, đến khi hắn chuẩn bị rời giường, nàng mới có chút động tĩnh.



Hắn có chút sốt ruột, nhắm mắt lại.



Vì thế, nàng cọ xát trên người hắn một chút rồi ngẩng đầu, sau đó run mạnh lên.



Hắn thử tưởng tượng bộ dáng lúc này của nàng, nhất định rất buồn cười. Đáng tiếc, hắn không dám mở mắt ra.



Nàng chậm rãi dịch sang bên kia, từ từ dịch dịch, xác định đã cách hắn đủ xa mới ngừng lại.



Hắn nghe được rõ ràng tiếng nàng thở phào một hơi, lúc này là nàng tự dọa mình không liên quan đến hắn đâu đấy.



Ăn qua điểm tâm, Cầu Mộ Quân đột nhiên nói với hắn muốn đến thư phòng hắn.
“Ừ.” Đoàn Chính Trung nhìn tờ giấy cười một mình, cất kỹ tờ giấy. Hắn mới không giống Cầu Mộ Quân ngu ngốc kia, chưa gì đã bị người khác phát hiện.



---



Trong lúc vô ý mở ra những tờ giấy đó, Đoàn Chính Trung không khỏi nở nụ cười.



Năm đó hắn mới hai mươi ba tuổi, năm đó trong lòng hắn đã yêu người con gái kia lại còn tự cho là thông minh, lên kế hoạch chờ thời cơ chín muồi sẽ giết nàng.



“Chậm một chút, đừng để ngã.” Tiếng nói cùng tiếng bước chân truyền đến, một bé trai tầm bốn năm tuổi vọt vào phòng. Đoàn Chính Trung không chút hoang mang gấp tờ giấy lại.



“Cha, nhanh ra ngoài, có hai dì tới tìm người!” Bé trai nhào vào người hắn nói.



Đoàn Chính Trung cảm thấy kì lạ, ngẩng đầu nhìn Cầu Mộ Quân từ ngoài cửa vào.



“Tiểu Huyên, nào nhấc chân vào cửa.”



Tiểu Huyên lại khép hai chân lại, nhảy qua bậc cửa. Còn quay đầu không vui nói:“Mẹ, sao người cứ khinh thường con như thế?”



Cầu Mộ Quân đang định nói hắn xằng bậy, nghe xong những lời này đột nhiên không nói ra lời.



“Làm sao vậy?” Đoàn Chính Trung hỏi.



Cầu Mộ Quân nắm tay tiểu nhi tử đến trước mặt hắn, cao hứng nói:“Chàng mau ra xem là ai đến!”



Đoàn Chính Trung thật sự không thể hình dung được cái gì gọi hai “dì” đến tìm hắn.



Hắn tự nhận nữ nhân hắn quen dường như chỉ mẹ của hai con trai hắn - Cầu Mộ Quân.



Đoàn Chính Trung cùng Cầu Mộ Quân đi ra ngoài cửa. Cầu Mộ Quân nắm tay Tiểu Huyên, một bé trai bốn năm tuổi khác - Tiểu Lâm đang kéo quần áo phụ thân chạy ra bên ngoài.



Ra đến cửa lớn đã thấy có hai người đứng ở tiền viện. Một nữ nhân, một nam nhân, còn có một bé gái nhỏ hơn Tiểu Lâm một chút. Nữ nhân rõ ràng là nữ nhân rồi, nhưng nam nhân lại khuynh quốc khuynh thành, không ai khác ngoài Thích Vi cùng Liễu Vấn Bạch. Nhưng Tiểu Lâm lại tưởng Liễu Vấn Bạch là nữ.



Đoàn Chính Trung bất giác bật cười, sờ sờ đầu con trai, đi đến trước mặt Liễu Vấn Bạch nói:“Sao bây giờ mới đến?”



“Họ Đoàn, Đoàn phủ này của ngươi chẳng kém cạnh gì Đoàn phủ ở kinh thành năm đó, vừa thấy đã biết mấy năm nay lại vơ vét của dân lành không ít.”



Liễu Vấn Bạch ngẩng đầu nhìn nóc nhà đại trạch lợp ngói lưu ly nói.