Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 104 : Cậy sủng mà kiêu

Ngày đăng: 13:15 30/04/20


Edit: Sahara



"TẦN TIỂU CHUNG!" Lý Ỷ La giật lấy tờ danh sách kia, lúc nói chuyện, giọng nói còn run run: "Chàng.... Chàng nói rõ ràng cho ta, mấy thứ này là cái gì?"



Tần Chung: "......Ta chỉ muốn chuẩn bị trước một chút."



Trán Lý Ỷ La nổi đầy gân xanh: "Cả ngày trong đầu chàng nghĩ cái gì vậy hả?"



Lý Ỷ La lại nhìn thoáng qua danh sách, nến đỏ, khăn hỉ thì cũng thôi đi, tại sao lại còn.... Lại còn yếm đỏ? Hơn nữa, mê tình hương và xuân dược lại là cái khỉ gì?



Lý Ỷ La cầm tờ danh sách đập mạnh xuống bàn, chỉ vào hai chữ xuân dược hỏi: "Nói thử xem, đây là cái gì?"



Tần Chung co rụt người lại, liếc mắt qua danh sách rồi trả lời nhỏ như muỗi kêu: "Ta..... Sợ đến lúc đó.. Thời gian.... Ngắn quá, nàng không hài lòng." Nói xong liền cúi đầu xuống thật thấp.



"Chàng nói cái gì?" Lý Ỷ La không dám tin những gì mình vừa nghe.



Tần Chung ngẩng đầu lên liếc nhìn Lý Ỷ La một cái nhanh như gió rồi lại cúi đầu, không dám nói tiếng nào.



Lý Ỷ La vừa tức vừa buồn cười. Nàng rất muốn nói không cần đến xuân dược, thời gian của Tần Chung cũng đủ lâu rồi. Nhưng nếu thật nói như vậy thì lại cảm thấy quái quái làm sao. Tiểu lưu manh này không biết xấu hổ, nhưng nàng còn cần mặt mũi mà. Lý Ỷ La ho khụ một cái rồi nói: "Chàng đừng có nghĩ mấy thứ linh tinh lang tang không đâu này nữa, mau lo chuẩn bị thi cho tốt đi, nếu còn để ta bắt gặp chuyện này một lần nữa, ta sẽ thật sự tức giận đấy."



Tần Chung không ngờ lại dễ dàng qua ải như vậy, liền thở phào một hơi thật mạnh: "Nương tử, ta nghe lời nàng."



"Ừm!" Lý Ỷ La gật đầu, cầm tờ danh sách lên xem một lần nữa, cảm thấy thật cay mắt, liền trực tiếp xé đi.



Thời điểm Lý Ỷ La xé tờ danh sách, trong mắt Tần Chung lóe lên tia tiếc nuối, nhưng ngẫm lại, dù không có danh sách thì hắn cũng đã nhớ kỹ, có thể hoạch định kế hoạch trong đầu....



Bởi vì chuyện này nên mấy ngày tiếp theo đó Tần Chung không dám làm ra hành động gì, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời Lý Ỷ La, chăm chỉ đọc sách.



Vị tiểu cô nương Đại Thạch kia không dám lân la đến trước mặt Lý Ỷ La nữa, mỗi lần Lý Ỷ La ra ngoài, nàng ta đều đứng từ xa nhìn lén, muốn tiến tới nhưng lại sợ sẽ bị ném xuống sông nữa.



Lộ trình đường thủy mất hơn mười ngày, vào ngày 25-6, thuyền rốt cuộc cũng cập bến tỉnh Lưỡng Giang.



Suốt quảng thời gian này, ngoại trừ ngày đầu tiên có nói chuyện với Vương Bác Quân ra thì hai phu thê Tần Chung chưa từng gặp Vương Bác Quân và Lý Nguyệt Nga thêm lần nào. Mỗi lần đi ngang qua phòng bọn họ, cơ hồ đều nghe thấy tiếng đọc sách của Vương Bác Quân.



Hôm nay, cửa phòng vừa mở ra, chỉ thấy mặt Vương Bác Quân đầy mệt mỏi, hai mắt vô thần, nào còn chút thần thái nào của vị công tử phong lưu như trước.



Lý Nguyệt Nga được nha hoàn và ma ma dìu đi theo phía sau Vương Bác Quân. Lý Ỷ La và Tần Chung cùng nhìn thoáng qua một cái rồi quay sang nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự lo lắng cho Vương Bác Quân từ trong mắt đối phương.



Tiểu tử kia chắc không phải là sắp bị bức điên rồi chứ?



"A Đạt!" Ngay thời điểm Lý Ỷ La vừa bước chân xuống thuyền, từ trên thuyền bỗng vang lên tiếng gọi A Đạt.



"Cô muốn xuống thuyền à?" Vị tiểu cô nương Đại Thạch kia vội vàng chạy tới trước mặt Lý Ỷ La.



Tuy tiểu cô nương này có hơi ngang ngược không nói lý lẽ, nhưng cũng là vì đó là tập tục của Đại Thạch bọn họ, trên người tiểu cô nương này không có quy củ trói buộc, giữ được bản tính thẳng thắn. Hơn nữa, thời gian qua Lý Ỷ La cũng đã ném người ta xuống nước nhiều lần, nên lúc này Lý Ỷ La chỉ mỉm cười đáp: "Đúng vậy, tướng công ta phải thi khoa cử ở nơi này. Chúc cô lên đường thuận buồm xuôi gió."



Mặt tiểu cô nương Đại Thạch đầy vẻ thất vọng: "Cô là nữ tử đầu tiên đánh bại được ta, ta thật sự rất sùng bái cô. Chúng ta còn có thể gặp lại không?"



"Tùy duyên!" Lý Ỷ La nhìn ra được, tiểu cô nương này thật lòng trọng anh hùng. Gọi mình một tiếng A Đạt, kỳ thực cũng chỉ là do quá sùng bái mà thôi. Lý Ỷ La thuận miệng đáp, nhưng trong lòng thầm nghĩ hai người họ chắc không còn cơ hội gặp lại đâu.



Tiểu cô nương Đại Thạch a lên: "Sợ là không còn cơ hội tái ngộ rồi! Ta tên là Mục Nhĩ Thấm, cô nhất định phải nhớ kỹ tên ta."



Từ lúc Mục Nhĩ Thấm vừa xuất hiện thì Tần Chung đã nhíu mày rồi, nhưng nghĩ đến sắp sửa tách ra, sau này không bao giờ đụng mặt nữa, nên mới ngoan ngoãn im lặng đứng sau lưng Lý Ỷ La.



"Mục Nhĩ Thấm, tên rất hay, tạm biệt!" Lý Ỷ La lập lại tên Mục Nhĩ Thấm, rồi vẫy vẫy tay với nàng ta, sau đó liền nắm tay Tần Chung cùng nhau rời đi.



"Tên của ta rất hay?" Mục Nhĩ Thấm nghe Lý Ỷ La khen ngợi xong, hai mắt liền sáng lên, nhưng nhìn bóng lưng Lý Ỷ La rời đi, chớp mắt lại đượm đầy buồn bã.



"Tiểu thư, chúng ta quay về thuyền thôi." Khoa Nhĩ Sát không biết đã đến sau lưng Mục Nhĩ Thấm từ lúc nào.



"Khoa Nhĩ Sát, ta thật sự sẽ bị hiến cho hoàng đế Đại Việt à?" Mục Nhĩ Thấm hơ hơ roi, uể oải chán chường.



"Tiểu thư, người nhỏ giọng một chút. Thế lực hiện giờ của thúc phụ người quá lớn, lại là kẻ lòng lang dạ sói, nếu muốn có được sự trợ giúp của Đại Việt thì liên hôn là biện pháp tốt nhất. Lần này, chúng thuộc hạ và người tách khỏi đại đội, đi vòng đường thủy đến kinh thành chính là vì phòng ngừa thúc phục người ám sát." Khoa Nhĩ Sát đưa Mục Nhĩ Thấm về phòng, phái hai thuộc hạ đứng ngoài canh giữ, sau khi quan sát khắp phòng một lượt thật cẩn thận, chắc chắn không có kẻ nào ẩn nấp mới nhỏ giọng nói.
"Không!" Tần Chung nhìn Lý Ỷ La, từ chối nhích ra.



"Chàng nói cái gì?"



"Ta nói, không!"



"Tần Tiểu Chung, có phải chàng uống say nên hồ đồ rồi không?" Lý Ỷ La loáng thoáng ngửi thấy mùi rượu trên người Tần Chung.



Tần Chung lắc đầu, rồi gật đầu.



Lý Ỷ La bật cười: "Rốt cuộc chàng say hay là không say?"



"Không say!"



"Không say thì sao cố ý cãi lại ta?" Lý Ỷ La khống chế đạo lực, đẩy nhẹ Tần Chung ra. Sức Tần Chung không bằng Lý Ỷ La, không chống lại nàng được nên nghiêng người hẳn về một phía.



"Nương tử......" Tần Chung lại muốn dán tới, nhưng Lý Ỷ La chỉ dùng một ngón tay đã dễ dàng cản được Tần Chung.



"Chàng ngồi yên ở đó đi, dựa gần, nóng quá!" Lý Ỷ La quạt quạt nhanh hơn: "Hôm nay quá oi bức, chắc là sắp mưa!" Lý Ỷ La nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ, ở phía xa xa kết mây dầy đặc.



"Nương tử, hay là cởi áo ngoài ra đi, cởi ra sẽ mát hơn một chút." Cửa sổ phòng bọn họ hướng về một khu rừng, sẽ không có ai đi ngang qua.



Lý Ỷ La nghĩ cũng có lý, bèn duỗi tay cởi bớt áo ngoài.



"Nếu còn nóng thì cởi thêm một lớp đi!" Tần Chung liếc nhìn một cái rồi nói.



"Còn cởi? Vậy thì không còn gì nữa rồi." Dưới lớp trung y chỉ còn mỗi cái yếm, ban ngày ban mặt, trong phòng còn có một con ma háo sắc....



"Cởi rồi sẽ mát hơn!"



Lý Ỷ La dùng cán quạt chọt chọt lên trán Tần Chung: "Chàng đừng nằm mơ! Lại đây, ngồi cạnh ta, ta quạt cho chàng."



"Nương tử, nàng cởi thêm một lớp đi~~~."



Lý Ỷ La rùng mình: "Tần Tiểu Chung, rốt cuộc thì chàng bị làm sao vậy? Chắc chắn lại uống say rồi!" Lần trước Tần Chung uống say còn khiến người ta không chịu nổi hơn lúc này.



"Nếu say thật thì mau đi nằm nghỉ đi!" Lý Ỷ La đứng dậy, kéo Tần Chung đến cạnh giường.



Tần Chung ngoan ngoãn đi theo Lý Ỷ La, tới cạnh bên giường rồi mà hắn còn cố chấp không tha: "Nương tử, nàng cởi thêm một lớp đi~~."



Khóe miệng Lý Ỷ La co rút, búng vào trán Tần Chung một cái: "Ta nói không cởi, tại sao chàng lại dai như vậy hả?"



Tần Chung hơi dừng lại giây lát: "Bởi vì ta muốn cậy sủng sinh kiêu!"



"Chàng nói gì?" Lý Ỷ La cảm thấy nhất định là lỗ tai mình có vấn đề rồi.



"Ta nói, ta muốn cậy sủng sinh kiêu!" Tần Chung lấy hết can đảm: "Ỷ La, nàng thương ta như vậy, nàng chiều ta đi.... Đi mà~!"



Lý Ỷ La không thể nhịn được nữa, trực tiếp ấn Tần Chung xuống giường: "Ở yên trên giường đi! Ta đi nấu canh giải rượu." Tiểu tử thúi này khẳng định lại uống say rồi.



Đợi Lý Ỷ La mặc lại y phục rồi ra khỏi phòng, Tần Chung liền ngã ra giường bật cười ha ha.



____________



Tác giả có lời muốn nói:



Kỷ Dục: Đại huynh, tiểu đệ không bảo huynh cậy sủng sinh kiêu.....



___________



****Sa: Chương này tác giả hợp hai chương làm một, dài dễ sợ, thêm đối thoại giữa mấy kẻ có học nhiều, toàn chơi chữ, đổi hán việt qua thuần việt rồi đổi thuần việt qua hán việt, tra thành ngữ, tìm từ thuần việt đồng nghĩa không mà mệt xỉu luôn. Hic hic.