Phu Thê Nhà Nghèo
Chương 128 : Bất ngờ đến thăm
Ngày đăng: 13:15 30/04/20
Edit: Sahara
Từ lúc Mã Đại Ni nói triệu chứng của Tần Chung giống lúc Trương Thúy Thúy mang thai Tử Hạo, Tần Chung liền im lặng không nói tiếng nào. Có điều im lặng thì im lặng, Tần Chung vẫn không quên gắp dưa chua ăn.
Lý Ỷ La ở bên cạnh nhìn thôi cũng thấy ê răng.
Không bao lâu sau đại phu đã tới. Đại phu là một ông lão râu tóc bạc phơ, sau khi bắt mạch cho Tần Chung xong, đại phu lại hỏi thêm vài câu, cuối cùng thì ậm ừ suy tư.
"Đại phu, tướng công tôi rốt cuộc bị sao vậy?"
"Nếu lão hủ đoán không lầm, thì chắc là vị phu nhân đây đang mang thai đúng không?"
Lý Ỷ La gật đầu: "Đã ba tháng rồi ạ!"
Lão đại phu mỉm cười gật gù: "Quả nhiên là thế!"
"Đại phu, rốt cuộc là sao vậy?" Tần Diệu ở bên cạnh sốt ruột chịu không nổi nữa, vội lên tiếng hỏi.
"Vì nương tử mình mang thai, vị công tử này cũng cảm thấy bản thân mang thai giống nương tử, nên mới xuất hiện phản ứng như vậy. Tình trạng bệnh này giống hệt triệu chứng thai nghén của thai phụ, sau khi qua thời kỳ thai nghén, bệnh này sẽ tự khỏi. Tuy nhiên, cũng có một số ít trường hợp bệnh thay đổi theo hướng giống phản ứng của thai phụ. Người bệnh sẽ thích ngủ, buồn nôn, thậm chí còn cảm thấy trong bụng có đứa bé, phải chờ đến khi thai phụ sinh xong thì bệnh này mới khỏi. Phu nhân, tuy tướng công cô sẽ vì vậy mà chịu khổ, nhưng đó cũng là vì tướng công cô quá lo lắng cho cô cùng đứa bé trong bụng. Trường hợp thê tử mang thai, phu quân cũng xuất hiện triệu chứng mang thai giả này cực kỳ ít ỏi."
Tần Chung nghe xong, tốc độ ăn dưa chua vô thức nhanh hơn một chút.
Lý Ỷ La nghe đại phu nói, đầu tiên là thấy ấm áp, sau đó lại đau lòng, vội vàng hỏi đại phu: "Nhưng mà đại phu, tôi đâu có phản ứng thai nghén gì, sao tướng công tôi lại bị?"
"Ha ha ha ha ha.... Á ha ha.... Ha ha..." Đại phu vừa nói xong, Mã Đại Ni liền cười ngả nghiêng ngả ngửa: "Mẹ ơi, con chết mất! Ý là bây giờ không chỉ mình tam đệ muội mang thai không thôi, mà cả tam đệ cũng mang thai luôn đúng không?"
Tần Chung im lặng đặt đĩa dưa chua xuống, đi đến một gốc ngồi một mình ở đó.
Lý Ỷ La liếc nhìn Mã Đại Ni: "Nhị tẩu, trông tẩu có vẻ vui nhỉ?"
Ý cười trên mặt Tần phụ nhạt đi, ông a một tiếng: "Vậy nha môn chiêu mộ nha dịch có những điều kiện gì? Cứ để hai đứa nó đi ứng tuyển không phải được rồi à?"
Tần đại bá thở dài thườn thượt: "Tam đệ, nhà huynh không quyền không thế, người đến nha môn ứng tuyển lại rất nhiều, nếu Khả nhi cứ đi như vậy, làm sao có thể trúng tuyển được chứ?"
"Vậy, ý các huynh là....?"
"Chúng ta muốn nhờ Chung nhi đi nói một tiếng với huyện thái gia, hoặc là chủ bộ đại nhân. Chủ bộ đại nhân là nhạc phụ Chung nhi, con trai huyện thái gia lại là huynh đệ cột chèo với Chung nhi, Chung nhi còn là cử nhân, nếu Chung nhi chịu tiến cử Khả nhi và Bác nhi, việc này chắc chắn sẽ thành."
Tần phụ nghe xong thì rơi vào trầm mặc.
Tần mẫu quýnh lên: "Lão già, mấy chuyện ở nha môn sao có thể mặc tình Chung nhi muốn sao thì muốn chứ?"
Tần đại bá, Tần nhị bá thấy Tần phụ không nói gì, lòng thầm mừng rỡ, cho rằng Tần phụ đã đồng ý với họ. Ai ngờ, lúc Tần phụ ngước mặt lên, biểu cảm trên mặt ông hoàn toàn tối sầm: "Hai người tốt xấu gì cũng là đại bá, nhị bá của lão tam, là người của Tần gia, tại sao không chịu suy nghĩ cho lão tam một chút?"
Tần đại bá, Tần nhị bá ngơ ngác không hiểu gì cả: "Chúng ta làm sao?"
"Làm sao?" Tần phụ đập tẩu thuốc xuống mặt bàn: "Các người còn mặt mũi hỏi làm sao à? Hai người biết rõ năm sau lão tam phải đi thi hội, đây là thời điểm mấu chốt, hai người chẳng những không suy nghĩ cho nó mà còn bắt nó đi cửa sau? Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió! Nếu người khác biết Chung nhi còn chưa làm quan đã mưu quyền tư lợi cá nhân cho người thân, người khác sẽ nghĩ nó như thế nào? Nếu hôm nay nó giúp các người chuyện này, sau này người khác cũng đến nhờ nó những chuyện như vậy thì sao?"
"Có nghiêm trọng đến vậy không? Không phải chỉ là một câu nói thôi sao? Đệ cần gì nói khó nghe như thế?" Tần đại bá bất mãn nói.
"Đương nhiên là nghiêm trọng! Hiện tại đúng là thời khắc quan trọng của lão tam, đệ tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm ảnh hưởng đến thanh danh nó. Các người mau về đi! Về đi! Hôm nay coi như các người chưa từng đến. Sau này, nếu các người đến là vì muốn lão tam giúp các người những chuyện tương tự, vậy thì không cần đến nữa!" Tần phụ đứng dậy trực tiếp đuổi người.
"Lão tam, đệ đúng thật là vô tình vô nghĩa! Nói nghe rất hay, nhưng đệ đừng tưởng ta không biết đệ nghĩ gì trong đầu, còn không phải cảm thấy bây giờ nhà đệ khá giả rồi, nên khinh thường đám thân thích nghèo chúng ta à?" Tần đại bá đứng dậy, thở phì phò nói.
Tần phụ tức đến lảo đảo.
"Đệ đừng có làm bộ làm tịch trước mặt chúng ta! Trước kia, lúc nhị bá còn sống, đệ luôn bày ra dáng vẻ thiếu gia với chúng ta, sau này tiếp tế chút đồ cho chúng ta, chẳng qua là vì muốn chứng tỏ bản thân ưu việt hơn người mà thôi. Hiện tại nhà các người càng ngày càng phất lên, cảm thấy mấy thân thích nghèo như chúng ta làm mất mặt nhà các người nên muốn đá chúng ta qua một bên chứ gì! Đồ đạo đức giả!"