Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 133 : Diễn xuất

Ngày đăng: 13:15 30/04/20


Edit: Sahara



Trang phu nhân liếc nhìn các vị tiểu thư Vương gia, đáy mắt thâm trầm, tiểu thư Vương gia cố tình áp đi ánh sáng của nữ nhi nhà bà như vậy là có ý gì?



Vương lão phu nhân lập tức khẩn trương: "Trang tiểu thư đừng giận! Đều là do mấy nha đầu này không hiểu chuyện. Bọn nó làm sao hơn được Trang tiểu thư, chẳng qua là nhờ y phục mà thôi. Còn không mau đi thay ra!"



Trong lòng mấy vị tiểu thư Vương gia đều không phục, nhưng cũng biết mình không thể đắc tội vị Trang tiểu thư đanh đá này, nên chỉ đành nghẹn khuất đi thay y phục khác.



Y phục thay xong, tất cả đều giảm đi một nửa hương sắc vừa rồi. Rõ ràng vẫn là dung mạo đó, nhưng lại như biến thành một người khác.



Thấy như vậy, trong lòng Trang Du dễ chịu hơn rất nhiều, có điều như thế lại càng tôn lên sự thần kỳ của những bộ y phục kia: "Mẹ, con cũng muốn có y phục như vậy."



Vương lão phu nhân vội nói: "Đây đều là y phục của Vân Từ Phường trong huyện chúng ta, y phục nơi đó cực kì xinh đẹp. Không riêng gì mấy nha đầu này, mà các vị tiểu thư, phu nhân nhà khác cũng tranh nhau mua."



Trang phu nhân hỏi lại lần nữa: "Thật sự đẹp như vậy?"



Vương lão phu nhân cười cười: "Dù gì cũng là đồ vật nơi quê mùa, làm sao so sánh được với kinh thành. Nhưng đúng là nó rất đẹp."



Từ nhỏ tới lớn, Trang phu nhân luôn được người nhà yêu thương nuông chiều, nên dưỡng thành tính tình ương ngạnh. Sau này bà nhìn trúng Trang Kinh, là một sĩ tử nhà nông tiến thân nhờ khoa cử. Bởi vì gia cảnh kém xa nhà vợ, lại cần dựa vào thế lực nhà vợ nên Trang Kinh đối với Trang phu nhân luôn là nhường được thì nhường. Chính vì thế mà dù đã về nhà chồng, Trang phu nhân vẫn không hề thu liễm tính tình của mình chút nào.



Mãi đến khi Trang Kinh bình bộ thăng vân, tay nắm thực quyền, quyền thế lấn áp nhà vợ, lúc này Trang Kinh mới dám lớn tiếng với Trang phu nhân.



Nghe Vương lão phu nhân hết lời nịnh hót, Trang phu nhân hài lòng gật đầu: "Tuy là y phục nơi quê mùa, nhưng nhìn cũng có mấy phần đặc biệt, lát nữa chúng ta đi đến Vân Từ Phường kia xem thử."



Vương lão phu nhân tất nhiên đồng ý, đồng thời phân phó nữ quyến trong nhà tiếp khách cho tốt.



Tối hôm qua, sau khi biết rõ chân tướng từ chỗ Tần Chung, Lý Ỷ La luôn đặt chuyện này trong lòng, có điều bây giờ chưa phải là lúc.



Thế nhưng, vừa qua giờ ngọ, đột nhiên có người đến gõ cửa Tần gia.



Tần mẫu đi ra mở cửa: "Các người là ai?"



"Chúng tôi là người của Vương gia_Vương huyện lệnh, tới đón Tần nương tử nhà các người đến phủ một chuyến."



Tần Chung đang đọc sách nghe thấy lập tức bỏ sách xuống, đứng dậy đi đến cạnh cửa lớn. Người đến là một vị phụ nhân lớn tuổi, theo sau còn có hai nha hoàn. Tần Chung chắp tay hữu lễ: "Không biết vị đại nương đây tìm nương tử ta vì chuyện gì?"
"Phu nhân quá khen, dân phụ nào có chí khí gì đâu, chẳng qua thân làm mẹ, phải có trách nhiệm suy nghĩ cho con của mình."



"Tốt, nếu vậy thì ngươi....." Trang phu nhân còn chưa nói hết câu thì một gã gia đinh bỗng chạy tới đứng trước cửa bẩm báo: "Phu nhân, tiểu thư, lão gia gọi mọi người đến tiền sảnh."



Trang phu nhân lấy làm kinh ngạc: "Lão  gia gọi chúng ta qua có chuyện gì?"



"Bẩm, tiểu nhân không biết!"



Trang phu nhân đứng dậy, gọi Trang Du: "Đi thôi, đừng để cha con chờ lâu!"



Trang Du nhìn Lý Ỷ La, tức giận nói: "Vậy ả thì sao? Dám làm mất mặt bổn tiểu thư, chẳng lẽ cứ bỏ qua cho ả như vậy?"



Trang phu nhân liếc nhìn Lý Ỷ La: "Lát nữa hãy nói!" Dứt lời, Trang phu nhân liền đứng lên đi ra khỏi phòng.



Khi Trang Du đi ngang qua người Lý Ỷ La, nàng ta dừng lại hừ một tiếng.



Lý Ỷ La ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng Trang phu nhân và Trang Du, khóe môi khẽ cong lên. Còn tưởng là quý nhân tâm tư khó lường thế nào, thì ra chỉ là một đôi mẹ con ngu dốt.



Thời điểm Trang phu nhân và Trang Du đến, Tần Chung đang cáo biệt cùng Trang thượng thư.



Lúc Tần Chung nghiêng người nhường đường, Trang Du nhìn thấy gương mặt Tần Chung, liền không tự chủ được mà thất thần.



"Lão gia, người gọi thiếp đến là vì chuyện gì vậy?"



"Phu nhân, có phải nàng cho đòi một vị tiểu nương tử mang thai đến may y phục cho Du nhi không?" Trang Kinh cẩn thận thu xếp gọn lại mấy quyển công văn trong tay.



"Sao lão gia biết chuyện này?" Trang phu nhân cảm thấy kỳ quái.



"Nàng cứ để mặc Du nhi muốn làm gì thì làm như vậy sao? Ta đã nói nàng bao nhiêu lần rồi hả? Đừng có quá nuông chiều nó! Nàng nhìn tính tình nó bây giờ đi, có chút nào giống một tiểu thư khuê tú không?"



"Ý của lão gia là thiếp không biết cách dạy con?" Sắc mặt Trang phu nhân lập tức đen kịt.



Nếu là trước đây, chắc chắn Trang Kinh sẽ lập tức nhận lỗi, nhưng hiện tại ông đã leo tới chỗ cao, không còn chịu áp lực từ nhà vợ, thấy Trang phu nhân vẫn không có đầu óc như vậy, ông liền hừ lạnh: "Ta nói cho nàng biết, các người ít gây chuyện một chút cho ta! Tướng công vị tiểu nương tử kia vừa đỗ Giải Nguyên vào năm ngoái, vừa rồi ta cũng đã gặp, hắn thật sự là người có tài, nếu sau này hắn vào triều làm quan, ta còn phải thu về cho mình dùng."