Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 139 : Thượng kinh thi cử

Ngày đăng: 13:15 30/04/20


Edit: Sahara



Tần Chung mỉm cười gật đầu.



Lý Ỷ La đi tắm, Tần Chung ở trong phòng dỗ ba đứa con ngủ.



Lý Ỷ La đi vào phòng, nhỏ giọng hỏi: "Ngủ rồi hả?"



Tần Chung gật gật đầu: "Ngủ rồi!"



Tới bên giường, hai người gần gũi ân ái một lúc, nhưng con nhỏ ở chung phòng, làm động tĩnh quá lớn sợ sẽ làm con thức, nên hai người phải cực kỳ kiềm chế, đấp kín chăn, hoạt động thật khẽ.



Xong việc, Lý Ỷ La xốc chăn lên, há miệng thở: "Thiếu chút nữa là chết ngạt rồi!" Mùa đông khắc nghiệt mà người nàng lại đổ đầy mồ hôi.



Tần Chung không chỉ có mặt đỏ ửng, mà mắt cũng đỏ, nhưng đuôi mày khóe mắt đều lộ vẻ thích chí vì thỏa mãn dục vọng. Hắn thở nhẹ một cái rồi ôm Lý Ỷ La vào lòng, kề mặt đến hôn lên vành tai nàng.



"Tướng công..."



"Hửm?"



"Lần này chàng lên kinh một mình đi, ta không đi đâu."



Tần Chung đang hôn thì khựng người lại: "Tại sao?"



"Con còn nhỏ như vậy, trời lại lạnh, chúng ta còn đi đường thủy, ta sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hơn nữa, chàng phải thi, ba đứa nhỏ ở bên cạnh ồn ào nhốn nháo, chàng làm sao tập trung tinh thần học hành? Còn nữa, một mình ta làm sao chăm sóc hết ba đứa, nếu chàng phân tâm chăm sóc con, vậy làm sao thi đây?"



"Thân thể con chúng ta đều rất khỏe, lên thuyền cũng chỉ ở trong phòng, chỉ cần không để con nhiễm lạnh thì sẽ không sao. Các con không ồn, không ồn chút nào. Ỷ La, nàng không biết đâu, nếu ta không nghe được tiếng con ê a, ta thật sự không thể tập trung tinh thần đọc sách. Nàng chăm không xuể cũng không sao, chúng ta mua người, mua vài nha hoàn cần mẫn, nàng chỉ cần để ý một chút, cho con bú là được..."



Tần Chung tha thiết nhìn Lý Ỷ La, nhỏ giọng nỉ non: "Nàng không yên tâm con còn nhỏ, vậy chẳng lẽ nàng yên tâm để một mình ta lên kinh?"



Câu này đúng là nói trúng tim Lý Ỷ La, nàng đúng là không yên tâm để một mình Tần Chung lên kinh. Lỡ gặp phải chuyện như lần trước thì tính sao? Nhưng con còn quá nhỏ, theo biện pháp Tần Chung đưa ra, không phải không được, nhưng nàng vẫn có chút gì đó không yên tâm.



"Chàng... Để ta suy nghĩ thêm đã."



Tần Chung ừ, quay đầu lại nhìn ba đứa con an ổn chu miệng thở phì phì ngủ, trong lòng hơi khựng một chút. Lúc này, Tần Chung nhìn ba đứa con nhà mình, cảm thấy chúng cũng không đáng yêu lắm, bao gồm luôn cả hai tỷ muội thơm tho mềm mại.



Tối ngày hôm sau, Tần Chung lại hỏi Lý Ỷ La: "Nàng suy nghĩ thế nào rồi?"
Không đợi Lý Ỷ La trả lời, Tần Chung đang nói chuyện với Tần phụ, đúng lúc nghe lọt tai câu này, hắn vội vàng nói với Tần mẫu: "Mẹ, con xa nương tử và con sẽ không tập trung học được."



Tần mẫu a một tiếng, ngơ ngác nhìn Tần Chung: "Đây là tật xấu gì thế?"



"Được rồi, được rồi, lão bà tử, nếu lão tam không xa vợ con được thì cứ để chúng nó cùng đi đi, lão tam thi đỗ, sau này mấy đứa nhỏ cũng có tương lai hơn." Tần phụ vừa nghe liền vội nói.



Ba đứa nhỏ đều mặc y phục do chính tay Lý Ỷ La may thêu, được thêm vào dị năng, ngay cả cái chăn nhỏ bọc bên ngoài cũng do đích thân nàng làm, một lớp bọc một lớp, đảm bảo không lọt chút gió.



Ba nha hoàn cẩn thận bế mấy đứa nhỏ, Tôn mẫu ở bên cạnh chăm sóc, Lý Ỷ La và Tần Chung đi ở hàng cuối cùng lên thuyền.



Thời điểm thuyền vừa tách bến, Tần Tử Viễn đột nhiên chạy tới trước mấy bước, hét lớn: "Tiểu thúc thúc, thúc chờ Tử Viễn, Tử Viễn cũng sẽ thượng kinh thi cữ."



Lời Tần Tử Viễn chọc mọi người bật cười, mười năm học hành gian khổ, nhóc chỉ mới bước lên nấc thang đầu tiên liền đòi thượng kinh.



Tần mẫu lau lau khóe mắt.



Trương Thúy Thúy bước tới an ủi Tần mẫu: "Mẹ, tam đệ đi thi là chuyện vui, mẹ đừng buồn. Đợi thi xong, bọn họ sẽ về thôi."



Hai mắt Tần mẫu đỏ lên: "Biết bao lâu chúng nó mới về? Nếu lần này lão tam thi đỗ, một nhà chúng nó nhất định phải lưu lại kinh thành. Còn không biết phải chờ đến năm tháng nào mẹ mới được gặp Ỷ La và mấy đứa nhỏ."



Tần mẫu vừa nói như vậy, cả Tần gia đều rơi vào im lặng. Thi đỗ tất nhiên là đại hỉ sự, nhưng lại gặp phải tình huống cả nhà chia biệt, mẫu tử chia lìa, mẹ chồng nàng dâu mỗi người một nơi....



Mã Đại Ni lại bình tĩnh như không: "Theo ý kiến của con thì chính là mẹ suy nghĩ quá nhiều rồi! Nếu tam đệ và tam đệ muội phải ở lại kinh thành, mẹ nhớ bọn họ thì cứ lên kinh thăm. Còn không thì chờ việc làm ăn của chúng con lớn hơn một chút, trực tiếp dọn tới kinh thành. Lúc đó, mẹ muốn thăm cháu mẹ lúc nào mà không được, người một nhà chúng ta lại được ở bên nhau."



Tần mẫu vừa tức vừa buồn cười: "Nếu chuyện gì cũng đơn giản như con nói thì tốt rồi."



Mã Đại Ni lẩm bẩm: "Vốn là đơn giản như vậy mà! Cây dời chỗ thì chết, người dời nhà thì sống! Đời người được bao lâu, muốn làm gì thì cứ đi mà làm. Dựa vào tình hình nhà chúng ta bây giờ đâu phải không làm được, cần gì để mình chịu uất ức? Tướng công, chàng nói đúng không?"



Tần Diệu gật đầu ngay: "Đúng! Nương tử nói vô cùng đúng!"



Mấy đứa nhỏ được Tôn mẫu và nha hoàn bế vào phòng, Lý Ỷ La và Tần Chung thì đứng ở đuôi thuyền, nhìn bến tàu càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại một điểm đen.



"Nương tử, chúng ta cũng vào trong đi!" Thuyền có thể đi từ phía nam lên kinh thành hiển nhiên là không tầm thường. Thuyền tổng cộng có bốn tầng, vì sợ ảnh hưởng đến con nên hai người thuê phòng ở tầng ba.



Mỗi tầng có khoảng hai mươi phòng, ba tầng trên là dành cho khách, tầng một và khoang thuyền dùng để chứa hàng hóa. Từ quy mô chiếc thuyền này có thể thấy được kỹ thuật đóng thuyền của Đại Việt phát triển tới mức nào.