Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 145 : Theo dõi

Ngày đăng: 13:15 30/04/20


Edit: Sahara



Bắt đầu kiểm tra, tất cả người thân đến đưa tiễn đều bị hạ lệnh trục xuất.



Thí sinh khoa thi này quá đông, binh sĩ kiểm tra cũng đông không kém. Sau khi đối chiếu thân phận, các thí sinh sẽ nhận một bảng số. Phần kiểm tra vào trường thi được bố trí tới hai mươi mấy cửa, các thí sinh nghe đọc số của mình thì vào cửa tương ứng để kiểm tra.



Mỗi cửa có bốn binh sĩ, từ văn phòng tứ bảo đến thức ăn đều được kiểm tra cẩn thận, sau đó là kiểm tra toàn thân. Mức độ kiểm tra qua mỗi kỳ thi sẽ ngày một nghiêm khắc hơn. Kiểm tra thi hương đã đủ biến thái rồi, thi hội so với thi hương, chỉ có hơn chứ không kém.



Số thứ tự của Tần Chung là mười lăm, đứng trước Tần Chung là lão đầu sáu mươi tuổi, đứng sau là tên công tử bột ngồi kiệu đến đầu tiên.



Lý Ỷ La nhìn đám binh sĩ mặt mày lạnh lùng, xuống tay vừa mạnh vừa thô bạo, nàng thật sự lo lắng trong lúc vô tình, bọn họ sẽ làm Tần Chung bị thương.



Hiện tại đã gần đến lượt lão đầu đứng trước Tần Chung lên kiểm tra. Lý Ỷ La phát hiện, thời điểm lão đầu nhìn binh sĩ kiểm tra, không biết là do ông lớn tuổi, hay là do gương mặt binh sĩ quá lạnh mà thân thể lão đầu hơi run rẩy.



Lý Ỷ La nhìn thấy thì Tần Chung cũng nhìn thấy. Tuy nhiên, Tần Chung chỉ nhìn thoáng qua lão đầu một cái rồi lại yên tĩnh đợi tới phiên mình kiểm tra.



Chờ người phía trước kiểm tra xong là đến lượt lão đầu đứng trước Tần Chung.



Lúc này, ông lão càng run rẩy lợi hại hơn.



Ánh mắt binh sĩ kiểm tra sắc lạnh, cái nhìn như lưỡi kiếm sắc bén quét qua quét lại trên người lão đầu. Binh sĩ kia quay sang gật đầu với mấy binh sĩ bên cạnh một cái, mấy binh sĩ bên cạnh lập tức tiến về phía lão đầu cùng một lúc.

Advertisement / Quảng cáo



"Ngươi run cái gì?" Một binh sĩ lạnh lùng chất vấn.



"Quá... Quá lạnh! Lão phu tuổi tác đã cao, tất nhiên.... Tất nhiên không chịu nổi..." Mặt mày lão đầu trắng bệch, cố gượng nói.



Dáng vẻ lão đầu như vậy càng làm người khác hoài nghi nhiều hơn.



Mấy binh sĩ lập tức kiểm tra kỹ càng toàn thân lão đầu, ngay cả cái móng chân cũng không buông tha, nhưng cuối cùng vẫn không phát hiện được dấu vết gian lận của lão đầu. Binh sĩ nhíu mày: Chẳng lẽ đúng thật là lớn tuổi không chịu nổi lạnh?



Tần Chung đứng phía sau, thản nhiên liếc nhìn cái áo bông được lão đầu ôm chặt trong tay, rồi lập tức thu mắt lại.



"Này! Rốt cuộc đã kiểm tra xong chưa? Trời lạnh như vậy, sắp đông chết bổn thiếu gia rồi!" Tên công tử bột đứng sau Tần Chung bất mãn hô lớn. Nếu không phải phụ thân ép buộc thì còn lâu hắn mới tham gia cái khoa thi nhảm nhí này.


Trang Du nghe xong thì đắc ý hừ một tiếng: "Ngươi đã tới kinh thành, không thể nào chỉ tới một mình, có phải tướng công ngươi cũng tới kinh thành không?"



Tức khắc, đáy mắt Lý Ỷ La lóe lên hàn ý: "Sao Trang tiểu thư lại biết tướng công dân phụ?"



"Ta... Ta nghe cha ta nói! Cha ta nói hắn có tài học xuất chúng!" Nhớ thương tướng công ngươi khác không phải là chuyện vẻ vang gì, Lý Ỷ La vừa hỏi, Trang Du liền chột dạ, sau lại thẹn quá hóa giận mà nói: "Vì sao bổn tiểu thư biết, chẳng lẽ còn cần phải giải thích với ngươi à? Bây giờ các ngươi đang ở đâu, ta theo ngươi về nhà, nói cho ngươi biết yêu cầu của ta, đợi may xong ta sẽ cho nha hoàn tới lấy."



Lý Ỷ La thầm cười lạnh trong lòng: Tiểu nha đầu chưa ráo mũi cũng bày đặt chơi trò tâm kế với nàng?



"Trang tiểu thư cứ nói ở đây đi. Hàn xá đơn sơ, không dám làm bẩn gót hài tôn quý của tiểu thư."



"Ở đây làm sao mà nói?"

Advertisement / Quảng cáo



"Tại sao lại không thể nói ở đây chứ?" Lý Ỷ La bình thản nhìn Trang Du.



"Ngươi...." Trang Du nghiến răng: "Được! Nói ở đây thì nói ở đây! Ta muốn ngươi may một bộ y phục độc nhất vô nhị, phải là đẹp nhất mới được! Trong vòng ba ngày phải hoàn thành, bằng không, ta sẽ cho ngươi biết tay."



"Chín người mười ý! Huống chi thế gian lại không phải chỉ có chín người. Mỗi người đều có quan điểm về cái đẹp khác nhau. Với dân phụ có lẽ là cực kỳ xinh đẹp, nhưng trong mắt Trang tiểu thư có thể chẳng ra gì. Tiểu thư muốn đẹp nhất, thứ lỗi dân phụ không may ra được. Xin Trang tiểu thư mời cao nhân khác." Còn tưởng Trang Du thật lòng muốn may y phục, bây giờ coi bộ là có ý đồ khác. Trang Du thuộc loại người ngoài mặt tươi cười rạng rỡ, trong bụng lại chứa đầy dao găm. Bất kể có làm tốt tới đâu, Trang Du cũng sẽ mượn cớ gây chuyện, một khi đã như vậy, Lý Ỷ La–nàng cần gì làm chuyện thừa thãi? Nàng không thích phiền phức không có nghĩa là nàng sợ phiền phức, không giải quyết được phiền phức. Nếu chọc giận nàng thật, nàng có thể làm Trang Du chết bất đắc kỳ tử. Không có con bọ chét này, thế giới sẽ sạch hơn một chút.



"Ngươi dám cự tuyệt ta?" Trang Du nhìn Lý Ỷ La bằng ánh mắt không dám tin: "Ngươi có biết ta là ai không?"



"Biết! Hòn ngọc quý trên tay Lại Bộ thượng thư đương triều. Gia thế nhà ngoại hiển hách. Trưởng tỷ còn là quý phi nương nương."



"Biết mà ngươi còn dám nói chuyện với ta như vậy?"



"Vậy Trang tiểu thư muốn dân phụ nói chuyện với tiểu thư thế nào? Ba quỳ chín lạy? Theo như dân phụ biết, bản thân Trang tiểu thư không có bất kì phong hào nào ngoại trừ thân phận thiên kim tiểu thư của thượng thư đại nhân. Trang tiểu thư hoàn toàn không khác gì dân phụ." Lý Ỷ La vừa nói vừa chỉnh sửa ống tay áo.



Trang Du nghe Lý Ỷ La nói lời này thì tức đến muốn thổ huyết: "Ngươi.... Ngươi dám nói bổn tiểu thư giống với loại tiện dân thấp hèn nhà ngươi?"



"Xin Trang tiểu thư nói năng cẩn trọng! Từ khi Đại Việt lập quốc đến nay vẫn luôn coi trọng vạn dân bình đẳng, không phân biệt sang hèn cao thấp. Trang tiểu thư nói như vậy, chẳng lẽ là bất mãn với giáo huấn của Thái Tổ hoàng đế? Trang tiểu thư có thể nói ra lời lẽ hoang đường như vậy, có phải cũng là ý của Trang thượng thư không?"



Bình thường Trang Du không thích đọc sách, càng khỏi bàn đến luật pháp buồn tẻ của triều đình. Trong tâm trí Trang Du sớm đã hình thành ý thức bản thân cao cao tại thượng. Người hầu trong nhà có thể tùy ý nàng ta đánh mắng, bá tánh bình dân chỉ là những con kiến vẫy vùng cầu sinh. Có làm sao Trang Du cũng không ngờ được Lý Ỷ La lại dẽo mồm dẽo miệng như vậy, hơn nữa, lá gan cũng lớn hơn đám tiện dân kia.



Thấy Lý Ỷ La thỉnh tới Thái Tổ hoàng đế, Trang Du không dám tiếp tục náo loạn. Nơi này đông người qua lại, lần này lại là nàng ta lén trốn ra ngoài, nếu chuyện này truyền tới tai phụ thân, khẳng định phụ thân sẽ trách phạt nàng ta thật nặng.