Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 147 : Tôn trọng lý tưởng

Ngày đăng: 13:15 30/04/20


Edit: Sahara



Tần Chung ôm Lý Ỷ La, nghe nàng mách tội các con suốt một đường trở về.



Lúc về đến nhà, ba đứa nhóc còn đang lăn lộn trên giường. Tử Tĩnh, Tử Xu vừa thấy Tần Chung và Lý Ỷ La, hai mắt liền tròn xoe: "Ẹ...." Lý Ỷ La vẫn còn đứng ở cửa mà Tử Tĩnh đã dang tay đòi bế.



"Tử Tĩnh biết gọi mẹ rồi?" Tần Chung vừa kinh ngạc vừa vui mừng reo lên.



"Biết cái gì mà biết! Chàng thấy ta mắc ói lắm sao?"



Tần Chung cười không khép miệng được, vội vàng bế Tử Tĩnh lên: "Bảo bối thật thông minh, gọi cha nào!"



Tử Tĩnh nhoẻn miệng cười với Tần Chung, còn chảy nước miếng nữa.



Lý Ỷ La đứng bên cạnh lắc đầu lau nước miếng cho Tử Tĩnh: "Nha đầu ngốc này! Tướng công, chàng mau tắm rửa thay y phục rồi ra ăn cơm. Ở trong trường thi lâu như vậy, không biết đã chịu bao nhiêu khổ. Tôn mẫu, canh ta nấu trước khi đi thế nào rồi?" Nghĩ đến đó, Lý Ỷ La thấy đau lòng không thôi.



Tôn mẫu vội đáp: "Đã xong rồi thưa phu nhân, lão nô vẫn luôn trông chừng."



Lý Ỷ La gật đầu, phân phó Tiểu Hồng chuẩn bị nước tắm cho Tần Chung, còn mình thi đi tới tách ba đứa con đang bị Tần Chung hôn lia hôn lịa: "Tắm rồi hôn tiếp!" Chỉ mới ba ngày mà cả nàng cũng cảm thấy như đã rất lâu rồi không gặp.



Tần Chung hôn các con thêm vài cái rồi mới chịu đứng lên: "Ba ngày không gặp, các con đáng yêu hơn rất nhiều." Thời điểm nói câu này, vẻ mặt Tần Chung vừa nghiêm túc, vừa cảm thán.



Lý Ỷ La: "........." Đúng vậy, con nhà mình tất nhiên nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.



Lý Ỷ La cưỡng chế đẩy mạnh Tần Chung vào phòng trong, lúc nàng định đi ra thì bị Tần Chung bắt lấy cánh tay giữ lại: "Nương tử, ta ở trường thi suốt ba ngày có hơi mệt mỏi, nàng giúp ta tắm đi!"



Lý Ỷ La không nghi ngờ, căn dặn Tôn mẫu đi trông chừng phòng bếp, bản thân cùng Tần Chung vào phòng trong. Lý Ỷ La đi trước, Tần Chung theo sau, vừa vào phòng liền nhanh tay đóng cửa lại.



Ước chừng qua nửa canh giờ mà hai người vẫn chưa đi ra.



Ba đứa bé nhìn cửa phòng đóng chặt, Tử Tĩnh và Tử Xu vịnh vòng bảo hộ đứng dậy, muốn đi về phía phòng trong. Tiểu Hồng và Tiểu Hoàng vội vàng ôm hai đứa thả về vị trí cũ. Tiểu Hồng nhìn cửa phòng, nói với Tôn mẫu: "Sao phu nhân và lão gia đi lâu vậy còn chưa ra, hay là gọi họ một tiếng?"



Tôn mẫu trợn mắt liếc Tiểu Hồng một cái: "Nha đầu không hiểu chuyện!"



Chờ trời hoàn toàn tối, Lý Ỷ La và Tần Chung mới trở ra. Dưới ánh nến mông lung, sắc mặt hai người đều hơi ửng đỏ.



Advertisement / Quảng cáo



Lý Ỷ La cực kỳ bình tĩnh bảo dọn cơm.



Vừa nghe ăn cơm, hai mắt ba đứa bé liền sáng lên. Lý Ỷ La bật cười nói với Tần Chung: "Nhà chúng ta đâu phải nuôi ba đứa bé, rõ ràng là nuôi ba cái thùng cơm nhỏ mà."



Tần Chung không tán đồng: "Dù có là thùng cơm nhỏ, cũng là thùng cơm nhỏ ngoan nhất, đáng yêu nhất." Tần Chung tự tay bế ba đứa bé đến cạnh bàn, vô cùng có kiên nhẫn bắt đầu đút các con ăn cơm.



"Tướng công, buổi tối đừng cho các con ăn nhiều quá, nếu không lúc đi ngủ chúng sẽ không bú sữa."



Tần Chung gật đầu, tiếp tục đút thêm một muỗng cho Tử Tĩnh, Tử Xu. Thời điểm hai tỷ tỷ ăn, Tử Khuê ở bên cạnh đã há miệng thật to, không biết có phải nó nghe hiểu lời Lý Ỷ La nói hay không, sợ Tần Chung không đút mình ăn, Tử Khuê tự chòm tới trước, vươn cánh tay nhỏ xíu bắt lấy tay cầm muỗng của Tần Chung, kéo đến bên miệng, tự đút cháo cho chính mình.



Tần Chung ngồi giữa ba đứa con, bên phải là Tử Tĩnh, bên trái là Tử Xu, rồi mới tới Tử Khuê. Tử Khuê người nhỏ tay ngắn, dù có chòm thế nào, nếu Tần Chung không đưa muỗng về phía nó thì nó không thể nào ăn được.



"Ha ha ha...." Lý Ỷ La ôm bụng, nhìn bộ dáng tham ăn của con trai mà cười chảy cả nước mắt.



"Aaa!" Tử Khuê uất ức nhìn Tần Chung, há miệng lớn hơn, ý bảo Tần Chung mau đút nó.



Bị đôi mắt to tròn ngập nước của Tử Khuê nhìn, là ai đi nữa cũng phải tước vũ khí đầu hàng. Tần Chung xoa xoa đầu tiểu nhi tử, nhịn cười đưa cái muỗng tới bên miệng Tử Khuê.



"Tướng công, để ta, để ta! Để ta đút!" Đúng là thú vị thật! Lý Ỷ La vội vàng cầm lấy cái muỗng, kéo Tần Chung ra đổi chỗ cho mình.



"Nàng đừng ghẹo con!" Tất nhiên Tần Chung biết Lý Ỷ La muốn làm gì.
Lý Ỷ La thấy bọn họ không đi vào nhà mà lại muốn đến đình hóng mát ngồi, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, sai Tôn mẫu đi pha trà. Nếu là người Tần Chung kết giao, có thể thấy được không phải là hạng người giá áo túi cơm. Bọn họ đã tới, tất nhiên Lý Ỷ La phải ra chào hỏi một tiếng.



Nàng bưng khay trà và điểm tâm đi vào đình.



"Tần huynh, còn chưa giới thiệu với huynh, vị này là Lý Khải Lệnh–Lý huynh, là Giải Nguyên kỳ thi hương ở kinh thành, đồng thời cũng là người kinh thành."



Cũng giống thi hương, thi hội cũng sẽ có người đứng đầu. Từ thi huyện đến thi hương, Tần Chung vẫn luôn là người đứng nhất, tất nhiên không phải hạng vô danh tiểu tốt. Vị Lý Khải Lệnh này cũng là người danh tiếng vang dội. Năm nay y hai mươi bốn tuổi, tuy không phải liên tục chiếm ngao đầu giống Tần Chung, nhưng cũng là một đường thi đỗ. Trong kỳ thi hương ở kinh thành vừa rồi, y còn lấy được Giải Nguyên, danh tiếng hiển nhiên hơn hẳn người đỗ Giải Nguyên phủ Lưỡng Giang như Tần Chung.



Tần Chung vừa nghe xong liền nói: "Thì ra là Lý huynh, nghe danh đã lâu!"



Lý Khải Lệnh chậm rãi quan sát Tần Chung, cuối cùng mới chắp tay: "Tần huynh mới là người danh tiếng vang dội, Lý mỗ bội phục."



Tần Chung mỉm cười: "Không dám nhận!"



Ba người khác cũng cười nói: "Các huynh đều là nhân vật phong vân, không giống chúng tôi, đứng giữa anh tài thiên hạ chỉ là hạng vô danh."



Lý Khải Lệnh nói: "Cũng chỉ là hư danh mà thôi! Thi cử cuối cùng vẫn phải xem thực học và may mắn." May mắn là thứ con người ta không thể nắm bắt, nhưng tất cả thí sinh đều tin tưởng vào sự may mắn.



Tần Chung cười nói: "Lý huynh nói rất có lý."



Advertisement / Quảng cáo



"Tướng công!" Từ xa Lý Ỷ La đã nghe rõ ràng rạch mạch cuộc trò chuyện của họ. Nàng đến bên ngoài đình liền gọi Tần Chung. Tần Chung mỉm cười, đứng dậy đón lấy khay trà và điểm tâm trên tay Lý Ỷ La.



"Giới thiệu cùng mấy vị nhân huynh một chút, vị này chính là nội tử, Ỷ La..." Tần Chung kéo Lý Ỷ La qua, giới thiệu nàng với mọi người. Lý Ỷ La mỉm cười chào họ.



"Ta đã thấy lạ là vì sao Tần huynh đệ đây không ra khỏi cửa, thì ra trong nhà có thê tử xinh đẹp. Đệ muội, lần này chúng ta đường đột tới thăm, đã quấy rầy!" Mã huynh là người biết ăn nói, Tần Chung vừa giới thiệu xong, y liền nói.



Lý Ỷ La mỉm cười: "Tất nhiên là không! Các vị, từ từ dùng!" Nàng ra chào một tiếng xem như làm tròn lễ nghĩa chủ nhà.



Lý Khải Lệnh nhìn Tần Chung và Lý Ỷ La nắm tay nhau, khóe môi khẽ giật một cái. Chờ sau khi Lý Ỷ La đi rồi, mấy người bọn họ liền nói về kỳ thi hội năm nay. Mấy người bọn họ đều thông qua sự kiện phóng ngựa mà quen biết nhau, nói một hồi tất nhiên không tránh khỏi đề tài này.



"Haiz, ta cứ tưởng kinh thành trọng địa, hiển nhiên là quy củ nghiêm ngặt, không ngờ vẫn giống như những nơi khác, người có quyền có thế thì có thể tùy ý làm xằng làm bậy tới mức đó." Thụy huynh nhắp một ngụm trà, tức giận bất bình nói.



"Thụy huynh nói vậy là sai rồi! Tuy rằng trên đời có nhiều chuyện không được như ý, nhưng "lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó lọt", những tên công tử phóng ngựa trên đường đó không phải đã bị cưỡng chế bồi thường ngân lượng cho người bị thương rồi sao?"



"Xem mạng người như cỏ rác, bồi thường mấy lượng bạc thì có tác dụng gì? Nếu tại hạ may mắn ra làm quan, ta nhất định sẽ rửa sạch quan trường hắc ám." Mã huynh kích động đặt mạnh chén trà xuống mặt bàn.



"Đúng! Đây là đạo lý mà người đọc sách chúng ta theo đuổi, cũng là trách nhiệm không thể chối bỏ của chúng ta."



Tần Chung lẳng lặng uống trà, không nói gì cả.



Lý Khải Lệnh nhìn Tần Chung: "Tần huynh, vì sao huynh cứ im lặng mãi vậy? Tần huynh cảm thấy lời của mấy người Mã huynh có chỗ nào không ổn chăng?"



Những người còn lại lập tức nhìn về phía Tần Chung, Tần Chung cười nói: "Lời các vị huynh đài tất nhiên không có chỗ nào không ổn! Tấm lòng nhiệt huyết của các huynh làm ta vô cùng kính nể." Tần Chung không nói dối, trước khi bước chân vào quan trường, rất nhiều người đều ôm một bầu nhiệt huyết như thế, mặc kệ lý tưởng hiện tại có ấu trĩ ha không, thủ đoạn làm việc có non nớt hay không, nhưng thế giới vẫn đục này quả thật không thể thiếu những người như vậy. Sau này, có thể bọn họ sẽ mất đi chí hướng, nương theo tình thế, nhưng cũng sẽ có một số ít người giữ vững lập trường, làm một ngọn nến đặt giữa khe hở, có thể bị thổi tắt bất cứ lúc nào. Mặc dù tự thêu chính mình, cũng muốn mang lại chút ánh sáng cho thế gian này.



Tần Chung tự hỏi bản thân không làm được người như vậy. Ưu tiên hàng đầu của hắn là bảo vệ gia đình nhỏ của mình, thuận thế mà làm. Tuy nhiên, việc này không cản trở hắn kính nể dạng người này.



Thấy thái độ Tần Chung thành khẩn, Lý Khải Lệnh dừng một chút rồi giơ cao chén trà ý bảo cạn chung: "Đã vậy, kính lý tưởng*!"



"Ha ha ha, đúng, kính lý tưởng!"



Tần Chung mỉm cười, cụng chén trà cùng mọi người, tiếng sứ va chạm vang lên âm thanh trong trẻo: "Kính lý tưởng!"



(*kính lý tưởng: kính = tôn trọng. Chữ kính được dùng ở đây là trong trường hợp cụng ly hoặc mời rượu, mọi người hay nói " Ta kính ngài!", ẩn ý là tôn trọng, kính trọng hoặc khâm phục một người nào đó. Tương tự, "kính lý tưởng!" là cạn chén vì lý tưởng, kính trọng, tôn trọng, khâm phục lý tưởng này.



_chú thích dành cho những bạn nào nhất thời chưa hiểu ra hay hiểu lờ mờ, còn mơ hồ chưa rõ.)