Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 162 : Dạy cho một bài học

Ngày đăng: 13:16 30/04/20


Edit: Sahara



Mặt mày Tần phụ tối sầm: "Đệ hù dọa huynh làm gì? Không tin thì huynh có thể tự mình đi hỏi thăm."



Khí thế Tần đại bá lập tức xìu xuống, ông ta cười gượng: "Lão tam, xem đệ nói kìa, huynh đâu có mắng Chung ca nhi, là do Khả nhi nhà huynh bị mất chức sai nha, hại huynh sốt ruột cho nên huynh mới tới đây hỏi một câu thôi mà."



"Huynh hỏi cái gì mà hỏi! Tự nó không làm việc cho tốt để bị mất chức sai nha, bây giờ huynh lại đến hỏi lão tam nhà đệ là thế nào hả?" Tần phụ không hề cho Tần đại bá chút mặt mũi nào, câu câu chữ chữ đều không để lại đường lui cho Tần đại bá.



"Tam thúc, chuyện này khẳng định có liên quan đến Chung ca nhi, nếu không, tại sao đệ ấy đến nha môn một chuyến xong thì cháu đã mất chức sai nha chứ?" Tần Khả không phục, thấy cha mình bị dọa sợ thì tự mình bước lên nói. Trong ấn tượng của Tần Khả, tuy những người khác của tam phòng luôn luôn nhìn người nhà hắn ta với sắc mặt không tốt, nhưng tam thúc vẫn rất hòa nhã chăm lo cho nhà bọn họ. Bất kể nhà bọn họ muốn gì, tam thúc hắn đều đồng ý.



Dù gần đây tam thúc đã thay đổi, nhưng chắc cũng không đến nỗi hoàn toàn trở mặt đâu.



"Tiểu tử mồm thối nhà ngươi! Mau cùng cha ngươi cút đi!"



Ai ngờ lời Tần Khả như chạm vào vẩy ngược của Tần phụ, ông giơ tẩu thuốc lên định nhào tới đánh Tần Khả.



Tần Khả vội trốn ra sau lưng Tần đại bá, nhìn dáng vẻ giận dữ của Tần phụ, cuối cùng hắn ta cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm rằng vốn dĩ là như vậy mà.



"Lão tam, đệ đừng nóng! Đừng nóng! Không phải thì không phải! Huynh cũng tin Chung ca nhi sẽ không làm ra chuyện như vậy, suy cho cùng chúng ta đều chảy chung dòng máu, là người một nhà mà...."



"Ai là người một nhà với huynh! Chúng ta đã tách gia phả từ lâu rồi, chẳng qua là đều có họ Tần mà thôi. Hiện tại, một nhà các người không có quan hệ gì với nhà đệ, không có quan hệ gì với Chung nhi cả." Tần phụ không đợi Tần đại bá nói hết thì đã cắt ngang. Cái vai ác này không thể để Tần Chung đóng, bằng không sẽ phá hủy thanh danh Tần Chung. Ông và Tần đại bá có bối phận ngang nhau, ông có thể cứng rắn đối đáp với Tần đại bá.



"Cái này.... Lão tam à, đệ làm vậy là quá tuyệt tình." Tần đại bá sững sờ nhìn Tần phụ.



Tần phụ hút một hơi thuốc, vẻ mặt phức tạp nhìn Tần đại bá: "Đệ cũng chỉ bị buộc phải làm vậy! Những chuyện Khả nhi làm ở nha môn, nhìn lại từng chuyện một mà xem, có chuyện nào là chuyện tốt không? Nếu cha vẫn còn sống, e là cha đã đuổi cổ nó khỏi Tần gia lâu rồi! Đại ca, đệ gọi huynh một tiếng đại ca cuối cùng, hy vọng huynh đừng quên lễ giáo gia phong nhà chúng ta. Những chuyện trái với lương tâm, Tần gia chúng ta quyết không làm!"



Tần đại bá nghẹn họng, ông ta thấy không nói thông được với Tần phụ, liền chuyển mục tiêu sang Tần Chung: "Chung ca nhi, đại bá không truy cứu nguyên nhân vì sao Khả nhi mất chức nữa. Dù bây giờ hai nhà chúng ta đã tách gia phả, nhưng quan hệ huyết thống đâu phải nói cắt là cắt được. Tốt xấu gì cháu cũng gọi ta một tiếng đại bá, xem như nể tình ta, cháu hãy đến nha môn một chuyến, xin người trong nha môn giữ Khả nhi lại. Đại bá đảm bảo, sau này Khả nhi sẽ không tái phạm lỗi lầm trước đây nữa."



Tần Chung đứng dậy, mỉm cười với Tần đại bá: "Đại bá, xin bá đừng làm Chung nhi khó xử! Hiện tại cháu là mệnh quan triều đình, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều bị giám sát, hơn nữa, làm quan là phải tạo phúc cho dân, sao có thể lạm quyền mưu cầu lợi ích cá nhân, làm chuyện trái với luật pháp? Nếu Khả ca bị nha môn bãi chức sai nha, vậy chứng tỏ huynh ấy đã sai phạm ở chỗ nào đó......"




"Cướp! Bớ người ta, có cướp!" Người bán hàng rong thấy Tần Khả dựt tiền mình lại không thèm ngăn cản, mà là gân cổ la lớn.



Ngay lập tức có hai nha sai tuần phố chạy tới: "Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?"



"Quan sai đại nhân, chính là hắn! Ban ngày ban mặt, hắn lại dám cướp tiền của tôi. Hắn ta còn nói, hắn là đường ca của Trạng Nguyên."



Hai nha sai nghe xong liền bắt giữ Tần Khả.



Tần Khả vội vàng nói: "Là ta mà! Huynh đệ, hai người không nhận ra ta sao?"



Hai nha sai cùng hừ một tiếng: "Ban ngày ban mặt mà dám cầm đao cướp bóc, mau theo chúng ta!"



Tần Khả nghe xong lập tức phản bác: "Ta cầm đao khi nào? Các người đừng có vu khống ta!"



Người bán hàng rong vội giơ một thanh đao lên: "Chính là thanh đao này! Lúc nãy ngươi đã cầm thanh đao này!"



"Nhân chứng, vật chứng đều có đủ, ta xem ngươi làm sao giảo biện! Dẫn đi!"



Tần Khả bị bắt vào nhà lao, cả nhà Tần đại bá lập tức cuống quýt cả lên, bọn họ kêu trời khóc đất chạy đến trước cửa lớn Tần gia cầu cứu. Tần Chung đi ra, dịu giọng nói: "Đại bá, bá đừng cầu xin cháu, chuyện mà Khả ca làm thật sự rất quá đáng. Đại bá thương con, nhưng đại bá có từng nghĩ tới, người bị Khả ca cầm đao cướp bóc phải chịu nguy hiểm cỡ nào hay không? Họ cũng là con của người khác, nếu họ có mệnh hệ gì, phụ mẫu ở nhà biết phải làm sao? Chung nhi thân là mệnh quan triều đình, chiếu lý càng phải lấy mình làm gương. Hôm nay, nếu cháu vì tình riêng mà làm trái luật pháp, cháu làm sao xứng đáng làm Trạng Nguyên do đích thân hoàng thượng khâm điểm? Làm sao đối mặt với Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín mà ân sư đã dạy? Làm sao đối mặt với bá tánh trong thiên hạ? Hãy để Khả ca nhận lấy bài học lần này, hy vọng về sau huynh ấy sẽ không tái phạm."



Tần Chung vừa nói xong, những người đứng xem lập tức vỗ tay khen ngợi.



Tần phụ bổ sung thêm một câu vô cùng đúng lúc: "Đừng nói nữa! Hai nhà chúng ta sớm đã phân chia ranh giới rõ ràng, lão tam nhà đệ không phải là người không biết phân biệt thị phi, nó sẽ không can thiệp chuyện này đâu."



Một nhà Tần đại bá đành không công trở về.



Còn những lời Tần Chung nói thì nhanh chóng được truyền đi khắp huyện Vân Dương, được mọi người tặng cho cái danh thanh quan công tư phân minh.