Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 164 : Không chịu thiệt thòi

Ngày đăng: 13:16 30/04/20


Edit: Sahara



Tần Chung mỉm cười, rót thêm một chung rượu cho Vương Bác Quân: "Không cần ta nói, sớm muộn gì huynh cũng tự nghĩ thông thôi."



Vương Bác Quân vui vẻ cười lớn hai tiếng: "Huynh quá đề cao ta rồi! Tần Chung, huynh biết không, mọi chuyện được nói ra từ miệng huynh đặc biệt cho người ta cảm giác rất đáng tin."



Tần Chung nhướng mày: "Thật à?"



Vương Bác Quân cụng chén với Tần Chung, đùa cợt: "Tất nhiên là không!"



Tần Chung chỉ chỉ Vương Bác Quân, hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười.



Đúng lúc này, Lý Ỷ La bưng hai món ăn lên: "Đừng lo uống rượu không, nếm thử đồ kho nhà ta làm đi."



Vương Bác Quân cười cám ơn Lý Ỷ La, gắp một miếng lỗ tai heo bỏ vào miệng: "Đồ kho Tần gia các người quả nhiên danh bất hư truyền, hương vị luôn ngon như vậy."



Lý Ỷ La kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tần Chung: "Hửm? Tỷ phu từng ăn đồ kho nhà muội rồi à?"



Vương Bác Quân gật đầu: "Tam bảo Tần gia ở huyện Vân Dương, có ai mà không biết."



"Tam bảo Tần gia?" Lý Ỷ La vô cùng ngạc nhiên, có nàng chưa từng nghe nói qua đây này.



"Tần gia có tam bảo! Y phục của Vân Từ Phường, đồ kho và lẩu của quán Tần Ký." Vương Bác Quân kể rõ như thuộc nằm lòng.



Lý Ỷ La và Tần Chung cùng nhìn nhau: Danh hiệu này có từ bao giờ thế?


Tần mẫu uống ngụm trà, lúc này mới kể: "Còn không phải tại người đại tẩu kia của Phương Nhi à? Tên là Vương Ngọc Hương thì phải! Hôm nay, lúc mẹ đến, đúng lúc bắt gặp cô ta mỉa mai xóc xiểm Phương Nhi, nói là cái thai của Phương Nhi sợ là con gái, còn nói gì mà nhìn dáng dấp Phương Nhi là biết không thể sinh được con trai, chọc cho Phương Nhi tức đến đau bụng, Thiên Tứ lại không ở nhà, nếu không phải mẹ đến đúng lúc, mắng cô ta một trận, thì không biết Phương Nhi còn bị chọc tức đến cỡ nào nữa."



Lý Ỷ La cau mày: "Sao cô ta lại rỗi hơi như vậy? Miệng cũng thối thật! Tiểu muội mới mang thai lần đầu, dù có sinh con gái cũng có làm sao? Trước khai hoa, sau kết trái, tốt biết mấy!" Tuy Lý Ỷ La không quan niệm trọng nam khinh nữ, nhưng thời đại này, nhà nhà đều muốn có con trai để nối dõi tông đường, đương nhiên nàng sẽ không làm chuyện khác người, nói cái gì mà nam nữ bình đẳng, con trai con gái đều như nhau.



"Mẹ cũng nghĩ như con. Nhưng đại tẩu Phương Nhi đúng là không ra gì, cứ thích nói những lời làm người ta khó chịu. Bình thường thì không nói làm gì, nhưng bây giờ Phương Nhi đang mang thai, làm sao chịu được cơn giận này? Nhà bên đó cũng phân gia rồi, Phương Nhi mang thai không có người lớn chăm sóc đã rất khổ, Thiên Tứ lại vừa đi thuyền về, không thể không mang hàng hóa ra ngoài bán." Tần mẫu càng nói càng thấy lo lắng không yên.



Lý Ỷ La: "Chuyện này vốn không có liên quan gì đến việc phân gia hay không phân gia, mà là do mẹ chồng tiểu muội quá không hiểu đạo lý. Đổi lại là mẹ, dù không chăm sóc thì cũng không nên để con dâu lớn nói này nói nọ ngay thời điểm con dâu thứ mình mang thai mới đúng."



Tần mẫu cười khẩy: "Bà già kia nghĩ gì, mẹ đều nhìn thấu cả. Còn không phải là vì không cam tâm chuyện Thiên Tứ và Phương Nhi phân gia lúc trước, nên bây giờ mới nhắm mắt làm ngơ chuyện này."



Lý Ỷ La thở dài. Con người Triệu Thiên Tứ không tệ, đáng tiếc lại có hàng thứ phẩm đi kèm.



"Không được! Mẹ không yên tâm để Phương Nhi ở nhà một mình, mẹ phải sang đó chăm sóc nó. Mẹ muốn xem thử, có mẹ ở đó, kẻ nào dám tới trước mặt Phương Nhi lắm mồm?" Tần mẫu suy nghĩ một lúc rồi hạ quyết định.



"Mẹ, mẹ định đi một mình à? Hay là để Tôn mẫu đi cùng mẹ! Bà ấy làm việc cẩn thận tỉ mỉ, rất thích hợp chăm sóc tiểu muội." Lý Ỷ La vội nói.



"Không cần đâu! Trong nhà Phương Nhi cũng không có mấy việc, mẹ đi một mình là được rồi! Vả lại, khi mẹ sang chỗ Phương Nhi, trong nhà còn có nhiều việc cần đến mấy người Tôn mẫu. Dù sao khoảng cách hai nhà cũng không xa, sáng mẹ qua đó, đến chiều Thiên Tứ về thì mẹ về nhà."



Tần mẫu vốn là người quyết đoán, một khi bà đã quyết định thì nhất quyết sẽ làm theo. Lý Ỷ La gật đầu đồng ý: "Vậy cũng được! Để con bảo tướng công bao một chiếc xe bò trong thôn, sớm chiều đưa đón mẹ, như vậy mẹ đỡ phải vất vả đi đi về về."



Tần mẫu vỗ vỗ mu bàn tay Lý Ỷ La: "Được! Chuyện này nghe theo con!"



Chuyện được quyết định như vậy, may mà khoảng thời gian này trong nhà không có chuyện gì cần đến Tần mẫu.



Buổi tối về phòng, Lý Ỷ La nhìn hai đứa con gái, khẽ khều khều chóp mũi hai đứa: "Mẹ hy vọng sau này các con trưởng thành có thể lợi hại một chút! Không thể đi bắt nạt ức hiếp người khác, nhưng cũng không được để bản thân chịu thiệt thòi."