Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 168 : An bài

Ngày đăng: 13:16 30/04/20


Edit: Sahara



Lý Ỷ La chọt nhẹ vào trán Tử Khuê: "Giả vờ giả vịt!" Khi Lý Ỷ La thu tay lại, Tử Khuê đột nhiên ôm lấy tay nàng, kêu: "Mẹ~~!"



Cuối cùng Tử Tĩnh và Tử Xu cũng bú no, hai đứa nhìn thấy Tử Khuê đang ôm tay mẹ thì lập tức bò xuống khỏi người Lý Ỷ La, cùng gỡ tay Tử Khuê ra rồi tự mình ôm.



Tử Khuê không giận, chỉ là ngồi yên không thèm xê dịch nhìn Tử Tĩnh.



Lý Ỷ La đau đầu, lúc định mở miệng thì Tần Chung về đến: "Chuyện gì vậy?"



Tử Khuê nhìn thấy cha về, liền duỗi tay đòi bế. Tần Chung bước tới bế Tử Khuê lên, vừa vỗ vỗ lưng con trai, vừa hỏi nương tử mình đang có chuyện gì. Lý Ỷ La kể lại chuyện vừa xảy ra cho Tần Chung nghe, xong còn than thở thêm một câu: "Sau này chắc còn đau đầu dài dài."



Tần Chung bật cười.



"Tướng công, Tần Tiến phải theo chúng ta lên kinh, nhất thời không tìm được người đáng tin trông coi Vân Từ Phường, chàng có ý kiến gì hay không?" Đầu óc Tần Chung nhanh nhạy, để hắn ra chủ ý dù sao vẫn tốt hơn một mình nàng rối rắm.



Tần Chung trầm ngâm một lúc rồi nói: "Hay là giao cho Thiên Tứ thử xem!"



"Muội phu?" Lý Ỷ La kinh ngạc nhìn Tần Chung.



Tần Chung gật đầu: "Thiên Tứ có kinh nghiệm làm ăn, cũng có chút bản lĩnh trong phương diện này, nếu không đệ ấy đã không đi theo thuyền buôn rồi, mỗi lần còn kiếm được không ít. Hơn nữa, tốt xấu gì đệ ấy cũng là người nhà, so ra vẫn đáng tin hơn người ngoài."



Lý Ỷ La cảm thấy có lý. Nói đi phải nói lại, địa vị Tần Chung càng ngày càng cao, Vân Từ Phường của nàng cũng sẽ càng ngày càng phát triển, huyện Vân Dương cũng chỉ là một địa phương nhỏ, để Triệu Thiên Tứ quản lý cũng không có gì đáng ngại.



"Thế, đầu năm sau chúng ta phải lên kinh à?"



Tần Chung gật đầu: "Ta cần lên kinh trước khi nhậm chức để chuẩn bị một chút."



Lý Ỷ La gật đầu, chuyện quan trường đương nhiên do Tần Chung tự mình làm chủ: "Ngày mai bảo muội phu qua đây một chuyến. Còn hai tháng nữa là thượng kinh, nhân khoảng thời gian này để muội phu đi theo Tần Tiến học hỏi một chút. Tướng công, còn cha mẹ thì sao? Lần này chúng ta có đưa cha mẹ theo không?" Đi kinh thành lâu như vậy, Lý Ỷ La rất nhớ Tần mẫu, hơn nữa Tần mẫu cũng nhớ bọn nhỏ, nếu có thể đưa ông bà theo, tất nhiên là không còn gì bằng.



Tần Chung ừm: "Ta cũng định như vậy! Nhưng sợ cha mẹ không đồng ý." Cố thổ nan li*, hơn nữa Tần gia đã phân gia, cha mẹ vốn phải đi theo huynh trưởng. Nếu bây giờ ông bà đi theo kinh thành, thì chính là sống cùng tam phòng bọn họ, việc này... Ít nhiều không được thích hợp cho lắm.



(*cố thổ nan li: ở quen nơi nào rồi rất khó rời đi. Khó xa quê hương.)



"Ngày mai chúng ta hỏi ý cha mẹ rồi tính."
"Mẹ, chuyện tiền công vẫn chưa nói tới, tóm lại tam ca, tam tẩu sẽ không bạc đãi con đâu." Thật ra chuyện tiền công đã được nói rõ từ ngày hôm qua rồi, nhiều đến mức khiến Triệu Thiên Tứ không dám nhận. Nhưng Lý Ỷ La nói Tần Tiến lãnh bao nhiêu đó, không lý gì đến lượt hắn thì lại ít hơn. Triệu Thiên Tứ không muốn để Hoàng Quế Hoa biết là để tránh sinh thêm chuyện.



Hoàng Quế Hoa đánh Triệu Thiên Tứ một cái: "Con... Cái đồ ngốc này! Chuyện tiền công quan trọng như vậy tại sao không chịu nói cho rõ trước hả? Có điều, Tần gia thương thê tử con như bảo bối, chắc cũng không đến nỗi bạc đãi con đâu."



Vừa tưởng tượng đến đây, Hoàng Quế Hoa lập tức vui ra mặt: "Thông gia này đúng là kết không sai mà! Con nhìn đi, nếu hôm đó mẹ không dắt con đến Tần gia thì làm sao bây giờ con có được một nhà vợ tốt như vậy?"



Triệu Thiên Tứ nhìn Hoàng Quế Hoa: "Vậy sao trước đó mẹ còn liên tục làm khó làm dễ Phương Nhi?"



Hoàng Quế Hoa cứng họng: "Mẹ làm khó thê tử con bao giờ?" Bà ta có hơi chột dạ: "Sau này không phải mẹ đã sửa đổi rồi sao? Tần gia bọn họ ép nhà chúng ta phân gia, mẹ và cha con cũng đâu có nói tiếng nào."



Triệu Thiên Tứ nhắm mắt: Đâu phải không nói, là không dám nói mới đúng!



"Mẹ, con đi đây! Đầu năm sau chưởng quầy Vân Từ Phường phải đi theo tam ca, tam tẩu lên kinh rồi, con phải nắm chắc thời gian học hỏi, bằng không, lỡ như làm không tốt thì khó mà ăn nói với tam ca, tam tẩu."



Hoàng Quế Hoa vội nói: "Đi đi, đi đi!"



Thấy Triệu Thiên Tứ đi rồi, Hoàng Quế Hoa mới chạy ra sân nói tin vui này cho Triệu phụ nghe. Triệu phụ nghe xong cũng rất vui mừng: "Hiện giờ Tần gia gia sản đồ sộ, tùy tiện lấy ra một chút cũng đủ cho Thiên Tứ ăn mặc ấm. Kết thông gia là phải kết như vậy."



Vương Ngọc Hương vừa nghe câu này xong thì muốn phun máu tại chỗ. Kết thông gia thì phải kết với nhà như Tần gia, vậy ả thì sao? Nhà mẹ đẻ ả thì sao?



"Cha, mẹ, nếu tiểu thúc đã làm chưởng quầy của Vân Từ Phường, vậy có thể nhờ tiểu thúc kiếm cho tướng công một công việc lặt vặt ở đó được không? Việc này đối với tiểu thúc mà nói, chỉ là việc nhỏ như con thỏ thôi mà."



Hoàng Quế Hoa vừa nghe xong lập tức sầm mặt: "Cô câm miệng cho tôi! Vân Từ Phường là của Tần gia, Thiên Tứ đến đó cũng chỉ là làm công mà thôi, cô tưởng người ta cho không cửa tiệm cho Thiên Tứ hả? Đồ không biết tốt xấu! Cho dù phu thê kia đi rồi, nhưng huynh đệ phụ mẫu người ta vẫn còn ở đó, nếu thật sự nhét lão đại vào Vân Từ Phường, cô nghĩ người Tần gia sẽ để yên chắc? Ở đó dòm ngó đồ nhà người ta, còn không bằng tự trách nhà mẹ đẻ mình đi!"



Vương Ngọc Hương nghe Hoàng Quế Hoa mắng xong liền bưng mặt chạy đi.



Triệu phụ thì kinh ngạc sững sờ nhìn Hoàng Quế Hoa: "Từ bao giờ bà lại suy nghĩ thấu đáo như vậy?"



Hoàng Quế Hoa hừ: "Tất nhiên tôi cũng muốn lão đại có được một công việc tốt. Nhưng ông nhìn mà xem, Tần gia kia có dễ chọc không? Thiên Tứ là con rể nhà họ, có chỗ tốt đương nhiên họ sẽ dành phần cho Thiên Tứ. Nhưng lão đại nhà chúng ta thì có quan hệ gì với họ? Đến lúc đó, chọc giận họ thì không nói, sợ là sẽ làm mất luôn cả chức chưởng quầy của Thiên Tứ."



Triệu Thiên Tứ tưởng rằng một khi người nhà mình biết chuyện này, chắc chắn sẽ yêu cầu hắn làm này làm kia, nên Triệu Thiên Tứ đã chuẩn bị sẵn lý do từ chối. Nhưng không ngờ trong nhà không có động tĩnh gì cả, điều này khiến Triệu Thiên Tứ nhẹ nhõm hơn không ít.



Qua mười lăm tháng giêng, lúc sông Thông Giang bắt đầu tan băng cũng là lúc Lý Ỷ La và Tần Chung chuẩn bị lên đường đến kinh thành.