Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 176 : Xuất giá

Ngày đăng: 13:16 30/04/20


Edit: Sahara



Tần Chung khom người đi lùi ra ngoài, mãi đến khi bước ra khỏi cửa đại điện mới đứng thẳng lưng lên.



Trở lại Bộ hành chính tổng hợp, đúng ngay lúc Hoàng Trác đang phát thiệp hỉ.



Đối với mối hôn sự này của Hoàng Trác, các quan viên ở Bộ hành chính tổng hợp–mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Có người cảm thấy Hoàng Trác biết rõ thanh danh của Trang Du không tốt mà còn muốn cưới nàng ta về, đơn giản là vì muốn bám vào Trang thượng thư mà thôi. Người có học đều trọng sỉ diện, hành động mưu cầu danh lợi kiểu này khiến những người tự nhận thanh cao không khỏi khinh thường.



Cũng có người cảm thấy bước vào quan trường như đi tòng quân, có ai không muốn làm tướng mà thích làm lính bao giờ? Có dã tâm đâu phải là chuyện đáng phê phán gì? Có thể khiến Trang thượng thư để mắt chọn mình làm hiền tế chính là bản lĩnh của Hoàng Trác.



Nhận được thiệp mời, mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào thì bên ngoài mọi người vẫn vui vẻ chúc mừng.



Lúc này, Tần Chung từ ngoài đi vào.



Hoàng Trác vừa thấy Tần Chung liền mỉm cười bước tới: "Tần đại nhân, năm ngày sau là ngày thành thân của hạ quan, lúc đó đại nhân đừng quên tới uống rượu mừng."



Tần Chung vội chắp tay đáp lời: "Đó là tất nhiên, tất nhiên!"



Hoàng Trác phải chuẩn bị hôn sự nên cố ý xin nghỉ mấy ngày, từ ngày mai có thể đi trễ hoặc không vào triều. Phát thiệp xong, Hoàng Trác cũng rời khỏi Bộ hành chính tổng hợp ngay.



Nhất khoa tam khôi: Trạng Nguyên–Tần Chung, Bảng Nhãn–Trương Thiếu Khiêm, Thám Hoa–Hoàng Trác đều được bổ nhiệm tới Bộ hành chính tổng hợp, nên khó tránh khỏi việc bị đem ra so sánh.



Ngày đầu bước chân vào quan trường, còn chưa hiểu quy tắc minh tranh ám đấu chốn quan trường nên Trương Thiếu Khiêm và Hoàng Trác gặp rất nhiều khó khăn. Ngược lại, Tần Chung đến đây thì cứ như cá gặp nước, chẳng những nhanh chóng kết giao xong với đồng liêu, mà còn có bản lĩnh làm cho chủ bộ ưu ái mình. Ngay cả hoàng thượng cũng từng khen ngợi Tần Chung trước mặt chúng đại thần.



Vốn dĩ một người trẻ như Tần Chung mà giành được chức Trạng Nguyên đã khiến cho Trương Thiếu Khiêm và Hoàng Trác có chút không phục. Hiện tại, hoàn cảnh đôi bên càng ngày càng chênh lệch nhiều như vậy, trong lòng hai người họ lại càng thêm khó chịu.



Trước đó, bề ngoài thì Trương Thiếu Khiêm và Hoàng Trác không có hành động gì, nhưng kỳ thực hai người đều ngầm liên thủ, ý đồ nhắm vào Tần Chung.



Tuy nhiên, từ sau khi Hoàng Trác được Trang thượng thư chọn làm hiền tế, liên minh Trương–Hoàng diệt Tần cứ thế tan rã trong im lặng.



Đợi Hoàng Trác đi rồi, Trương Thiếu Khiêm giả vờ tìm kiếm công văn, từ từ đến gần Tần Chung, sau đó nhỏ giọng nói: "Tần đại nhân, một khi Hoàng đại nhân trở thành hiền tế của Trang thượng thư thì ngài nên cẩn thận đề phòng một chút."



Tần Chung mỉm cười: "Hoàng đại nhân cùng Trang nhị tiểu thư là tài tử giai nhân, trời định một đôi. Hai người họ thành thân, Tần mỗ thân là sĩ tử cùng khoa, cũng là đồng liêu cùng triều, đã không chúc phúc thì thôi, cớ gì lại cẩn thận đề phòng?"



Trương Thiếu Khiêm lắc đầu: "Tần đại nhân thật lòng đối đãi người khác, nhưng không phải ai cũng giống như ngài. Chủ bộ đại nhân an bày nhiều người đi ký lục, nhưng hoàng thượng lại chỉ khen ngợi một mình ngài. Có vẻ chính điều này khiến trong lòng Hoàng đại nhân có khúc mắc. Hiện tại, Hoàng đại nhân trở thành hiền tế của Trang thượng thư, dựa vào Trang thượng thư, chắc chắn Hoàng đại nhân sẽ thăng quan tiến chức nhanh hơn ngài. Đến lúc đó....."



Trương Thiếu Khiêm nói đầu không nói đuôi, nhưng ý tứ trong đó đã rõ như ban ngày.



Tần Chung vẫn mỉm cười như cũ: "Trương đại nhân nghĩ nhiều rồi! Hoàng đại nhân không phải loại người như vậy. Hơn nữa, Trang thượng thư là người chính trực, ngài ấy sẽ không mượn việc công làm việc riêng. Đa tạ Trương đại nhân đã có lòng nhắc nhở!"



Trương Thiếu Khiêm cứng họng. Hắn ta không ngờ Tần Chung khó chơi như vậy, dầu muối đều không ăn. Tần Chung ngu thật hay là cố tình giả ngu vậy hả? Trong lòng Trương Thiếu Khiêm hừ lạnh một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: "Cũng đúng! Là Trương mỗ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử."



Từ lúc Tần Chung rời nhà vào triều đến giờ, tim Lý Ỷ La cứ treo lơ lửng. Tuy Tần Chung nói là đã giúp nàng rũ rạch liên can, nhưng cái thứ sinh vật được nhân loại đặt tên là hoàng đế kia đâu có làm việc theo lẽ thường. Lỡ như ông ta là một hôn quân hỉ nộ vô thường thì sao?



Tiết trời lúc này đang trong khoảng thời gian nóng bức nhất năm, tâm tình Lý Ỷ La vốn đã lo lắng bất an, trời còn nóng như vậy, càng làm nàng bức bối hơn.



Lý Ỷ La bảo Tôn mẫu ướp lạnh trái cây rồi mang ra, một mình nàng ăn hết cả một dĩa lớn.



Ba củ cải đang chơi đùa dưới bóng mát giàn nho trong sân. Cái trán ướt đẫm mồ hôi không làm giảm chút hưng phấn nào của chúng.



Thấy Lý Ỷ La ăn trái cây ướp băng lạnh, sáu con mắt tròn xoe long lanh lập tức hướng về phía nàng.



Lý Ỷ La thầm kêu một tiếng thất sách. Sao nàng lại quên mất ba con heo nhỏ ham ăn nhà mình nhỉ? Bụng trẻ con rất yếu, Lý Ỷ La sợ các con ăn đồ lạnh sẽ bị đau bụng nên rất ít cho chúng ăn những món lạnh.




Tất cả quan khách cùng hướng mắt về cửa lớn đại sảnh. Tân nương sẽ đi ra từ phía này.



Tân nương đội khăn loan đỏ trên đầu, xuất hiện ở cửa đại sảnh trước ánh mắt chăm chú của quan khách. Khi nhìn thấy tân nương, mọi người chợt có cảm giác như nhìn thấy một ngọn lửa đỏ rực lộng lẫy. Dù cách một khoảng cách nhất định, nhưng ai ai cũng cảm nhận được khí chất uy nghiêm vô hình.



Đợi Trang Du bước một chân qua cửa đại sảnh, mọi người mới nhận ra, thì ra ngọn lửa bọn họ nhìn thấy là giá y trên người tân nương. Không biết tại sao, dù không nhìn thấy diện mạo tân nương, nhưng chỉ riêng giá y này thôi cũng khiến mọi người cảm nhận được người mặc giá y là một mỹ nhân tuyệt thế.



"Ối!" Có một vị khách nữ bỗng nhiên dụi dụi mắt. Hình như trên giá y có phượng hoàng.



"Trang đại nhân, chúc mừng, chúc mừng...."



Trang thượng thư không ngừng đáp lễ quan khách. Trang phu nhân nhìn con gái mặc giá y mà không kiềm được nước mắt. Đối với một quý nữ cao môn đại hộ mà nói, gả cho một sĩ tử hàn viên*, hiển nhiên không phải là lựa chọn tốt.



(*hàn viên = hàn di = hàn môn = nhà nghèo.)



Đáng tiếc, năm xưa bà ta bị Trang Kinh làm mê mẩn, qua hơn nửa đời người mới tỉnh ngộ. Giờ đây, con gái lại dẫm lên vết xe đổ của bà ta.



Trang Du đứng trước ngạch cửa. Bước qua cánh cửa này, ả sẽ thật sự gả cho Hoàng Trác. Từ đây về sau, ả và Tần Chung.... Vô duyên với nhau.



"Tiểu thư...." Thấy Trang Du đứng yên mãi, nhà hoàn dìu ả vội nhỏ giọng nhắc nhở.



Trang Du siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi: Lý Ỷ La, ngươi đừng tưởng ta sẽ chịu thua như vậy! Hôm nay, dù ta bị buộc gả cho người khác, nhưng ta tuyệt đối không tha cho ngươi.



Cuối cùng Trang Du vẫn nhấc chân còn lại bước qua ngạch cửa đại sảnh. Bắt đầu từ nơi này, đại ca tân nương sẽ cõng tân nương ra kiệu hoa.



Một bước, hai bước,..... Dưới mái hiên, Trang Ninh ngồi xuống, cõng Trang Du trên lưng.



Đúng ngay lúc này, lớp váy giá y chuyển động, tơ vàng thêu bên trên óng ánh sắc vàng, mọi người chợt nghe có tiếng hót trong trẻo loáng thoáng bên tai.



"Cửu phượng?"



Theo làn gió nhẹ thổi qua, giá y trên người Trang Du cũng chuyển động theo. Thời điểm giá y chuyển động, chín con chim phượng hoàng thêu trên y phục cũng hiện lên.



Khá nhiều quan khách không ngừng dụi mắt, sợ bản thân hoa mắt nhìn lầm. Chỉ có phượng bào của hoàng hậu nương nương mới được quyền thêu cửu phượng. Trang nhị tiểu thư... Chắc không to gan lớn mật như vậy chứ?



Nhất định là nhìn lầm rồi!



Chớp mắt một cái, Tranh Ninh đã cõng Trang Du ra khỏi mái hiên. Khoảnh khắc ánh nắng giữa trưa chiếu vào người Trang Du, mọi người lập tức nhìn thấy giá y trên người Trang Du phát ra kim quang rực rỡ. Tiếp theo là chín con phượng hoàng hiện lên, hình như bầy phượng hoàng muốn bay ra khỏi lớp vải giam cầm chúng. Không biết có phải ảo giác hay không, mọi người còn nghe được cả tiếng hót của phượng hoàng.



Còn Trang Du–người mặc giá y, thời khắc này bỗng dưng trở nên vô cùng trang nghiêm tôn quý.



Tất cả mọi người cùng hít thật sâu.



"Cửu phượng!!!!" Có người không kiềm được, sợ hãi thốt lên.



Tiếng thốt này như đánh thức mọi người bừng tỉnh khỏi cơn mê. Mọi người vội vàng nhìn giá y của Trang Du một lần nữa. Đúng là cửu phượng!!



Mẹ ơi! Chuyện lớn rồi!



_________________________



Sa: mấy chương cuối dài quá đi, huhu một chương bằng hai chương bình thường. Edit mỏi cả tay!!!