Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 178 : Thêu phượng bào

Ngày đăng: 13:16 30/04/20


Edit: Sahara



Lý Ỷ La hơi kinh ngạc một chút, nàng phúc thân hành lễ với Trang quy phi rồi mới rời đi.



(*phúc thân: động tác khụy gối nhún người nhẹ một cái.)



Trang quý phi bình tĩnh nhìn theo bóng lưng Lý Ỷ La một lúc rồi nhẹ nhàng quay đầu lại, thẳng lưng quỳ tiếp.



Đại cung nữ cận thân của Trang quý phi muốn mở dù che nắng cho nàng ta, nhưng bị Trang quý phi ngăn cấm.



"Nương nương, hôm qua người đã quỳ suốt một đêm rồi. Hôm nay, hoàng hậu cũng nói chuyện này không liên quan đến nương nương, người hà tất phải tự làm khổ bản thân...."



Trang quý phi lắc đầu: "Bất luận thế nào thì Trang gia cũng là nhà mẹ của ta. Tiểu Du cả gan mặc phượng bào, đã phạm vào tội đại nghịch bất đạo, theo luật đáng xử tử. Hoàng thượng, hoàng hậu nhân từ, bổn cung không thể không biết tốt xấu. Thân là phi tử của hoàng thượng, lại không vì hoàng thượng phân ưu, mà còn làm tổn hại thể diện hoàng gia, là bổn cung có tội!"



"Nương nương...." Đại cung nữ nhìn gương mặt Trang quý phi đỏ bừng mà sốt ruột không thôi. Lỡ dung nhan bị hủy thì lấy gì tranh sủng đây?



Trong lúc Trang quý phi quỳ bên ngoài, đại cung nữ cận thân của hoàng hậu đang bẩm báo cùng người: "Hoàng hậu nương nương, Trang quý phi vẫn còn quỳ bên ngoài."



Bàn tay đang cầm tách trà của hoàng hậu chợt khựng lại giây lát, người từ tốn mỉm cười: "Cô ta suy nghĩ quá nhiều! Hôm qua đã quỳ bên ngoài một đêm, hôm nay bổn cung đã nói rõ rằng chuyện này không liên quan đến cô ta, vậy mà cô ta vẫn tiếp tục quỳ. Tử Di, ngươi ra bảo cô ta hồi cung đi! Nếu cô ta không đi, ngươi hãy nói bổn cung đã biết cô ta thành tâm hối lỗi rồi, bổn cung không trách tội cô ta. Nếu cô ta còn tiếp tục quỳ, chính là đang rắp tâm muốn người khác nghĩ rằng bổn cung lòng dạ hẹp hòi, khắt khe với cô ta!"



Tử Di muốn bẩm gì đó, nhưng rồi lại thôi. Do dư một hồi, cuối cùng Tử Di đành tuân lệnh: "Dạ, nô tỳ tuân lệnh!"



Tử Di ra ngoài, truyền đạt lại lời hoàng hậu với Trang quý phi.



Trang quý phi nghe xong liền hướng mặt về phía cửa cung của hoàng hậu, khấu đầu với hoàng hậu một cái: "Tạ hoàng hậu nương nương khoan dung!"



Rồi Trang quý phi với chịu để cung nữ dìu mình đứng dậy.



Tử Di nhìn theo bóng dáng suy yếu của Trang quý phi, trong lòng thầm khinh thường: Giả vờ giả vịt!



Cung nữ một đường dìu đỡ Trang quý phi, cho đến khi đã ra khỏi cung hoàng hậu mới đau lòng nói: "Nương nương, người cần gì làm đến nước này, lỡ bị hủy dung thì sao?"



Trang quý phi sờ sờ gương mặt mình, vì phơi nắng quá lâu mà làn da mịn màng luôn được bảo dưỡng rất kỹ vừa đỏ ửng vừa ran rát. Trang quý phi bỏ tay xuống, khóe môi khẽ cong lên mang vài phần tự giễu: "Cần gì đến nước này?"



Trang Du dám mặc phượng bào, nói nghiêm trọng chính là âm mưu phản nghịch, nếu hoàng thượng có lòng truy cứu đến cùng thì xử trảm cả nhà cũng không có gì lạ. Đương nhiên, hiện giờ nàng là phi tử trong cung, là người của hoàng thượng, không được tính là người Trang gia. Nhưng suy cho cùng, Trang gia vẫn là nhà mẹ nàng. Nhà mẹ xảy ra chuyện lớn, nàng lại không làm gì cả, người khác nhìn vào sẽ nói thế nào? Hoàng thượng có giận chó đánh mèo lên người nàng không? Vì thế, hôm qua, khi vừa hay tin Trang gia xảy ra chuyện, nàng vô cùng quyết đoán, lúc này không thể cầu xin cho bất kỳ người nào của Trang gia, mà phải thành tâm nhận lỗi, để người khác biết chuyện này không liên quan đến nàng.



Rời khỏi cung của hoàng hậu, ánh mắt bình tĩnh của Trang quý phi cứ mãi quanh quẩn trong đầu Lý Ỷ La. Xem ra, Trang Du hoàn toàn không bì được với Trang quý phi.



Hai tỷ muội, cùng cha cùng mẹ, vậy mà lại khác biệt nhau một trời một vực.



Lý Ỷ La nghĩ trong đầu, đợi về nhà rồi, nhất định phải nói lại chuyện này cho tiểu hồ ly nghe. Nàng không dám chắc Trang quý phi có ghi hận mình và Tần Chung hay không, nhưng cứ đề phòng vẫn hơn.



"Tần phu nhân!" Mục Nhĩ Thấm mặc một thân cung trang hậu phi, theo sau nàng còn có vài cung nữ, thái giám. Dường như Mục Nhĩ Thấm đứng đây đợi Lý Ỷ La đã lâu.



Lý Ỷ La nghẹn lời. Lúc nãy trong cung hoàng hậu có quá nhiều phi tử, nàng không nhìn kỹ từng người, không ngờ Mục Nhĩ Thấm cũng ở trong đó.



Lý Ỷ La không biết Mục Nhĩ Thấm được phong phi gì, nên chỉ có thể phúc thân hành lễ, gọi một tiếng nương nương.
Từ lau giúp này hết sức bình thường, nhưng qua miệng Tần Chung thì nghe sao cũng thấy bất thường. Lý Ỷ La như muốn nhảy dựng lên: "..... Trước mặt các con, chàng nói bậy bạ gì đó?"



Tần Chung bị Lý Ỷ La làm cho bật cười: "Ỷ La, ta đã nói cái gì mà nàng bảo là ta nói bậy? Ta chỉ muốn lau mồ hôi cho nàng thôi mà~."



Tần Chung xoa xoa đầu Lý Ỷ La: "Nàng nghĩ đến cái gì vậy hả?"



Lý Ỷ La thầm hận trong lòng, liếc xéo Tần Chung một cái. Nếu không phải bận tâm đang ở trước mặt các con, thì xem nàng thu thập hắn thế nào!



Vừa nhớ đến con, Lý Ỷ La quay sang nhìn bọn trẻ thì thấy chúng đã trườn xuống ghế từ lúc nào rồi, hiện đang nhìn chăm chú cha, mẹ.



"Cha, mẹ, chơi~... Chơi~..." Ba đứa tưởng cha mẹ đang chơi trò chơi gì đó.



Lý Ỷ La hắng giọng: "Không có chơi! Là cha không nghe lời, mẹ đang thu nhập cha!"



Vừa nghe đến hai chữ thu thập, bọn trẻ lập tức bị dọa hết hồn. Chúng thường bị Lý Ỷ La phạt nên biết thu thập nghĩa là gì. Tức khắc, ba đứa nhìn cha đầy đồng tình, rồi rất "hiếu thảo" mà xoay người bỏ chạy mất hút.



Tần Chung nhìn các con bỏ cha chạy lấy người mà bật cười ha hả. Cười xong thì ghé sát lại nói nhỏ vào tai Lý Ỷ La: "Nương tử định thu thập vi phu thế nào? Vi phu.... Rất là mong đợi!"



Tối đó, hai phu thê bắt đầu nhiệt tình "thảo luận" hai chữ thu thập lúc sáng. Ngày hôm sau, như thường lệ, trời chưa sáng thì Tần Chung đã thức dậy, ăn sáng xong liền rời nhà vào triều. Đợi ra khỏi cửa, hắn mới xoa nắn thắt lưng mình.



Tần Phúc cảm thấy kỳ quái: "Lão gia, người không khỏe à?"



Tần Chung vội bỏ tay xuống, ho khụ khụ hai tiếng: "Không có gì! Là lưng có hơi ngứa nên gãi một chút thôi."



Tần Phúc à lên, cũng không nghi ngờ gì.



Thời điểm này trời đã hừng đông, Tần Chung đi được nửa đường thì trời sáng.



Bên ngoài cửa cung, Tần Chung chào hỏi người quen rồi bắt đầu xếp hàng đợi đến lượt kiểm tra.



Hôm qua, hoàng thượng luận tội Trang Kinh trước mặt bá quan văn võ, không những cắt chức mà còn hạ chỉ suốt đời không trọng dụng lại. Điều này có nghĩa là bất kể thế lực trong triều của Trang Kinh từ trước tới giờ lớn bao nhiêu, địa vị ông ta cao cỡ nào thì cũng vĩnh viễn không thể bước chân vào quan trường được nữa.



Một Lại Bộ Thượng Thư rớt đài, điều này gây ảnh hưởng rất lớn đến các thế lực khác trong triều. Trước không nói tới phe cánh bảo thủ tổn thất thế nào vì mất đi một Lại Bộ Thượng Thư, chỉ nói tới số người dòm ngó vị trí Lại Bộ Thượng Thư này có bao nhiêu thôi cũng đủ đau đầu rồi.



Trong triều âm thầm nổi lên sóng gió, mà đầu sỏ khoáy động chuyện này lại chỉ bình thản làm tốt chức quan Biên Soạn nhỏ của mình.



Hoàng thượng cũng chỉ đối đãi với Tần Chung như bình thường. Có điều, số lần Tần Chung đi chép ký lục nghị sự dường như càng ngày càng tăng nhiều. Hầu như chỉ cần là buổi nghị sự quan trọng thì chủ bộ Bộ hành chính tổng hợp sẽ phái Tần Chung đi.



Tần Chung tiếp tục làm tiểu quan Biên Soạn, Lý Ỷ La thì bắt đầu bắt tay vào thêu phượng bào.



Phượng bào lần này phải càng xuất sắc hơn bộ lần trước. Như vậy mới hoàn toàn xua tan cảm giác không thoải mái trong lòng hoàng hậu. Sinh thần của hoàng hậu là vào cuối tháng, từ đây đến đó còn hơn một tháng nữa. Trong một tháng này, Lý Ỷ La không bước chân ra khỏi cửa. Mấy đứa trẻ cũng giao cho Tôn mẫu chăm sóc. Lý Ỷ La đóng cửa chuyên tâm thêu thùa.



Trước ba ngày cách ngày sinh thần của hoàng hậu, cuối cùng Lý Ỷ La cũng thêu xong phượng bào.



Người đầu tiên được nhìn thấy là mấy người Tôn mẫu, bọn họ ai cũng thất thần, say mê ngắm nghía, mãi cũng không dời mắt đi được.