Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 20 : Thịt kho tàu

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Edit: Sahara 



Tần phụ nghe Lý Hầu La nói xong, ông nhìn ba đứa cháu nội gầy gò, lại nhìn con trai, con dâu đang đứng bên cạnh Tần mẫu, tất cả đều dùng ánh mắt không thể hiểu nổi mà nhìn ông, trong lúc nhất thời, Tần phụ ngây ngẩn.



Lại nhớ đến lời Lý Hầu La vừa nói, cháu của đại ca, nhị ca quả thật lớn lên tốt hơn cháu của ông à? Tần phụ nhíu nhíu mày, là thật vậy sao? Ông chưa từng chú ý qua điều này! Ở Tiểu Thanh Thôn, họ Tần chỉ có mỗi ba phòng bọn họ. Điều là người Tần gia, Tần phụ tự nhiên là muốn chăm sóc lẫn nhau. Ông không cảm thấy tiếp tế cho đại ca và nhị ca là có gì sai.



Nhưng mà......, Tần phụ lại dời mắt về phía mấy đứa bé, trước kia ông không để ý, bây giờ nhìn lại, cháu của mình đúng là rất gầy.



Tử Hạo không biết có chuyện gì đang diễn ra, bé chỉ biết ở đó có thịt, thịt nấu chín có thể ăn, cho nên bé vừa mút ngón tay vừa nhìn chăm chú vào thịt heo trên thớt.



"Gia gia, con muốn ăn thịt...." Trong lúc Tần phụ đang nhíu mày suy tư, thì Tử Viễn bỗng chạy tới bắt lấy tay Tần phụ, nhìn ông bằng ánh mắt tràn đầy khát vọng. 



Tim Tần phụ bỗng bị thắt lại một chút, tuy rằng ông đối với chuyện của đại phòng và nhị phòng trước giờ luôn không có giới hạn, nhưng ông không phải là không biết thương cháu của mình: "Được, ăn thịt, gia gia cho Tử Viễn ăn thịt!" Cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay bé xíu đang nắm lấy tay mình, lại nhớ đến lần trước, Tần đại bá lừa gạt ông mười lượng bạc tiền sính lễ, trong lòng Tần phụ cuối cùng cũng dâng lên một chút tức giận, có lẽ nên cho đại ca và nhị ca một bài học để nhớ dai hơn một chút.



"Đại Bảo, cắt từ chỗ này thành một khối, rồi lại cắt từ chỗ này thành một khối. Đại ca, nhị ca, hai người cằm hai khối thịt này mang về đi!" 



"Làm ngay đây!" Vị thợ mổ heo mập mạp của Tiểu Thanh Thôn này tên là Hỉ Khánh, nhũ danh là Đại Bảo, vừa nghe Tần phụ nói xong thì lập tức hạ đao vô cùng lưu loát nhanh nhẹn, trong lòng còn thầm cười nhạo người của đại phòng và nhị phòng Tần gia ăn trộm gà không được còn để mất nắm gạo. Số thịt được chia lại lần này còn ít hơn cả lúc đầu. 



Sắc mặt của người hai phòng kia cũng lập tức suy sụp.



Mã thị không nhịn được, lên tiếng ngay: "Tam thúc, sao thịt còn bị chia ít hơn cả vừa rồi? Vậy tiệc rượu của tiểu thúc phải làm thế nào bây giờ?"



Tần phụ đúng là thiên vị một cách quá đáng đối với đại phòng và nhị phòng, nhưng trong lòng ông, đó điều là vì muốn tốt cho Tần gia, là được thành lập dựa trên yếu tố bản thân ông tự nguyện. Ông cảm thấy đều là người nhà, có thiệt thòi một chút cũng không sao! Nhưng hiện tại ông lại bị một tiểu bối chất vất, cho nên sắc mặt ông liền trở nên rất khó coi: "Sao? Ngươi chê ít? Vậy thì đừng lấy nữa!"



Mã thị còn muốn nói gì đó, nhưng Tần Khả lại nghiêm mặt ra hiệu, sau đó thì cười lấy lòng với Tần phụ: "Tam thúc, thúc đừng hiểu lầm, là đám tiểu bối chúng cháu không hiểu chuyện! Trước kia thúc giúp chúng cháu nhiều như vậy, chúng cháu vẫn còn chưa báo đáp cho tam thúc! Nếu Tử Viễn và Tử Hạo thích ăn thịt như vậy, vậy thì cứ giữ lại nhiều một chút cho chúng đi...." Sở dĩ bọn họ có thể thường xuyên chiếm lợi từ chỗ của Tần gia, đó đều là do Tần phụ, nếu như để Tần phụ phật lòng, vậy sau này muốn có được chỗ tốt gì cũng sẽ rất khó khăn. 



Tần phụ nghe xong, lúc này mới cười cười: "Nói cái gì mà báo đáp với không báo đáp chứ? Nếu như các cháu có thể có tiền đồ tốt, giúp cho Tần gia chúng ta có thể đi lên một lần nữa, thì đó mới là báo đáp tốt nhất đối với ta!" Đây là nguyên nhân mà Tần phụ luôn giúp đỡ đại phòng và nhị phòng, ông có nằm mơ cũng mơ thấy Tần gia khôi phục lại vinh quang của ngày xưa! Ông dụng tâm lương khổ như thế, nhưng người trong nhà không ai hiểu cho ông, bao gồm cả lão bà tử. Điều này làm cho trong lòng Tần phụ có chút khổ sở, ông nhịn không được mà thầm than thở trong lòng.
Tử Viễn không nỡ mở miệng, sợ vị thịt trong miệng sẽ tan mất, cho nên chỉ gật đầu lia lịa y như gà con mổ thóc.



Tử Hạo và Tử Như thấy ca ca ăn thịt, cũng vội vàng chạy tới: "Tiểu thẩm thẩm..." Tử Hạo bám lấy gấu quần Lý Hầu La, miệng kêu liên thanh, hai mắt thèm thuồng mà nhìn chăm chú Lý Hầu La. Tử Như còn chưa nói rành, cho nên chỉ có thể a a mãi.



Đây đều là trẻ con! Lúc mạt thế kéo tới, người lớn còn không thể tự lo nổi cho mình, thì sao có thể mang theo bọn trẻ làm gánh nặng? Vì thế mà trẻ con càng ngày càng ít. Về sau, trẻ con đều sẽ được các căn cứ an toàn tìm về bảo vệ, để tránh bọn chúng bị chết đói, hoặc là bị người ta ăn thịt. Trẻ con mới thật sự là tương lai, là hy vọng! 



Lý Hầu La mỉm cười: "Đừng nóng, đều có hết!"



Có lẽ là do bản thân Lý Hầu La thân thiện, lại dễ gần gũi, hoặc là do nàng đút thịt cho mấy đứa nhóc này ăn, cho nên bọn chúng cứ bám dính lấy Lý Hầu La. 



Tần Tử Viễn đặc biệt thích Lý Hầu La, ánh mắt nhóc con nhìn Lý Hầu La đầy vẻ hồn nhiên vui tươi: "Tiểu thẩm thẩm, người thật là lợi hại!"



"Thẩm lợi hại thế nào?"



"Người có thể cho tụi con ăn thịt a~!" Tử Viễn đáp không chút do dự.



"Ha ha ha..." Lý Hầu La nhịn không được cười phá lên, đúng là trực tiếp thẳng thắn thật!



Đợi lúc Tần Phấn và Tần Diệu trở về ăn cơm, mấy đứa nhóc mới chịu tản ra khỏi Lý Hầu La, từng đứa từng đứa được cha mình bế lên bàn ngồi ăn.



Tần Chung không biết đã đến bên cạnh Lý Hầu La từ lúc nào, mang ý sâu xa hỏi: "Cô rất thích trẻ con?"



"Thích!" Trẻ con vừa đơn thuần, lại vừa đáng yêu.



Tần Chung nghe xong thì có vẻ suy tư điều gì đó.