Phu Thê Nhà Nghèo
Chương 3 : Cơm sáng
Ngày đăng: 13:14 30/04/20
Edit: Sahara
Mới tờ mờ sáng ngày hôm sau, trong Tần gia liền có động tĩnh. Tần Chung cũng ngay trong lúc này mà rời giường. Tuy rằng vẫn đang nhắm mắt, nhưng Lý Hầu La vẫn cảm giác được rất rõ ràng là Tần Chung đang nhìn chăm chú vào mặt mình khá lâu.
Thời điểm còn ở mạt thế, làm gì có lúc nào được thảnh thơi mà thả lỏng tinh thần trong lúc ngủ, sau khi xuyên đến nơi này rồi, thì chẳng cần phải thời thời khắc khắc nơm nớp lo sợ mà đề phòng zombie. Cho nên, một giấc này, Lý Hầu La ngủ vô cùng thoải mái. Cảm giác này, thật khiến Lý Hầu La tham luyến. Vì vậy mà dẫu biết Tần Chung đang nhìn mình, Lý Hầu La cũng vẫn tiếp tục nhắm mắt ngủ như cũ.
Không bao lâu sau, Tần Chung nhẹ nhàng bước xuống giường.
"Chung nhi, sao con không ngủ thêm một lát nữa? Cẩn thận kẻo thân thể của mình chịu không nổi!" Tần Chung mới vừa đi ra, Lý Hầu La liền nghe thấy giọng nói của một lão phụ* vang lên.
(*lão phụ: phụ nữ lớn tuổi)
"Mẹ, không có việc gì, thân thể của con đã khỏe hơn rất nhiều rồi! Đại phu cũng đã nói, có thể hoạt động nhiều hơn, đối với sức khỏe của con cũng rất có lợi."
"Vậy là tốt rồi! Xin Bồ Tát phù hộ cho con trai của con từ nay về sau được khỏe mạnh, không tai không bệnh. À phải, nương tử của con đâu?" một câu cuối cùng, lão phụ đột nhiên cất cao giọng lên.
"Nương tử đêm qua quá mệt...." không đợi Tần Chung nói xong, thì đã nghe thấy một tiếng rầm thật lớn, ngay sau đó, cửa phòng của Lý Hầu La bị người ta đá mạnh từ bên ngoài mà mở ra.
Nhìn thấy trời đã sáng mà Lý Hầu La vẫn còn nằm trên giường, sắc mặt của Vương Phương lập tức trầm xuống, bà hít một hơi thật sâu, dồn khí xuống đan điền, há mồm, lớn tiếng mắng: "Đồ lười biếng đáng chết này, cả nhà đều đã thức dậy hết rồi, vậy mà ngươi còn nắm đó ngủ. Ngươi đi hỏi thăm thử xem, có con dâu mới về của nhà ai mà giống như ngươi vậy không hả? Còn không mau dậy đi làm cơm sáng cho ta?" nói cho cùng thì cũng là con dâu mới vào cửa, cho nên Vương Phương cũng không mắng quá khó nghe.
"Ồn muốn chết!" giọng nói của Vương Phương quả thật là quá lớn, làm Lý Hầu La không thể không mở mắt ra, cô ngồi dậy ngáp một cái, duỗi duỗi lưng, lại vươn vai, ừm, thật thoải mái!
Vương Phương nhìn cái bộ dáng không nhanh không chậm, cộng thêm thái độ không hề đem bà để ở trong lòng một chút nào của Lý Hầu La, khiến cho bà tức đến muốn ngã ngửa ra. Vậy cũng được hay sao? Mới vào cửa mà đã kiêu ngạo như vậy rồi, nếu bây giờ mà không đè ép khí thế của nó xuống, thì về sau, cái đồ lười biếng này còn không leo lên đầu của bà ngồi mới là lạ.
Vương Phương đang chuẩn bị cho Lý Hầu La biết sự lợi hại của bà, thì lại nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Lý Hầu La giống như là vừa nghĩ ra cái gì đó, sau đó, Lý Hầu La quay sang nhìn bà mà hỏi: "Người vừa mới nói cái gì? Làm cơm sáng?"
Nấu cơm?
Thịt ở cổ đại là thuần tự nhiên, cho nên càng thêm thơm ngon vô cùng, mùi thơm cứ nhắm thẳng mũi của Lý Hầu La mà xông vào, làm cho Lý Hầu La không nhịn được mà nuốt nuốt nước miếng, tầm mắt hoàn toàn không thể dứt ra khỏi nửa chén thịt kia.
Vương Phương làm như là đã cảm giác được gì đó, liền bắn ánh mắt sắc bén của bà về phía Lý Hầu La: "Con dâu của Tần gia không có ai là kẻ ham ăn biếng làm cả, ai dám thò tay ăn vụn, coi chừng ta đem móng vuốt của kẻ đó đi bầm!" nói xong, dư quang trong mắt bà cũng liếc nhìn luôn Trương Thúy Thúy, con dâu chính là cần phải dạy.
Trương Thúy Thúy vội vàng cúi đầu nhóm lửa.
Lý Hầu La trợn mắt, bỏ đi, lão bà tử này dù gì so với cô cũng có vai vế lớn hơn, đây là đồ của nhà người ta, không cho cô ăn cũng không có gì không đúng. Cô không tin, đã đến đây rồi mà lại không thể kiếm được thịt để ăn.
Nếu còn không được, vậy thì nơi này chắc là có rừng rậm núi non gì đó chứ? Dựa vào dị năng sử dụng kim không thua gì Đông Phương Bất Bại của cô, gà rừng, thỏ hoang gì gì đó, hẳn là sẽ săn được vài con.
Tối hôm qua cô cũng đã lặng lẽ thử rồi, dị năng vẫn còn, chỉ là trở về cấp bậc thấp nhất mà thôi, bất quá đây cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần dị năng vẫn còn thì về sau có thể từ từ tăng lên. Xem ra dị năng và thể xác không có quan hệ, mà là gắn bó với linh hồn.
"Bà ơi, bà ơi, thịt, cháu ngửi thấy mùi thịt!" mùi thịt thơm từ trong phòng bếp truyền ra ngoài, trước cửa phòng bếp liền xuất hiện hai đứa bé, hai đứa bé này ở trên đầu đều búi một cái búi tóc nhỏ, bề ngoài có chút giống với Trương Thúy Thúy, đứa lớn thì trông khoảng bốn tuổi, còn đứa nhỏ lại chưa đến hai tuổi.
Hai đứa bé nhô đầu vào bên trong phòng bếp, đứa lớn thì đôi mắt cứ đảo qua đảo lại liên hồi, còn đứa nhỏ thì đang chảy nước miếng.
"Tử Viễn, Tử Hạo, sao hai đứa lại chạy vào đây rồi? Mau trở về đi!" Trương Thúy Thúy lặng lẽ nhìn Vương Phương một cái, rồi lập tức đừng lên rầy la hai đứa bé.
"Ngươi rống cái gì mà rống, trẻ con là phải từ từ mà dạy. Cháu ngoan, mau lại đây với bà nội!" Vương Phương mắng Trương Thúy Thúy một tiếng, rồi lại vẫy tay với hai đứa bé.
Hai đứa bé lập tức vui vẻ, chạy lon ton vào bếp, mỗi đứa ôm lấy một chân của Vương Phương, dùng giọng nói mềm mại non nớt đáng yêu mà kêu bà nội bà nội không ngừng.
Vương Phương được hai đứa cháu gọi đến choáng váng, trực tiếp dùng đôi đũa gắp lấy một miếng thịt, thổi thổi, rồi đút vào miệng của đứa lớn, đứa nhỏ thấy vậy liền nôn nóng không thôi, tay ôm lấy chân Vương Phương, còn chân thì nhảy nhảy lên, miệng không ngừng gào to: "Cháu, cháu, cháu,...."
Vương Phương sờ sờ đầu đứa cháu nhỏ: "Được được được, đều có, đều có cả,..." xong bà lại gắp thêm một miếng thịt, sợ cháu nhỏ của mình không thể nhai kỹ, cho nên bà bỏ vào miệng nhai nhuyễn trước, rồi mới đút cho cháu nhỏ của mình.