Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 31 : Con ngựa hoang trong lòng Tần Chung

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Edit: Sahara 



****Con ngựa hoang = con nai = đàn nai chạy loạn trong lòng: một cách ám chỉ cảm giác tim đập mạnh, nhộn nhạo, yêu thích.



________



Uỳnh!



Tần Chung có cảm giác như trăm hoa đang đua nở trong lòng mình, ngay thời khắc này, hắn thậm chí đã tưởng tượng ra được bộ dáng của các bảo bối do hắn và Lý Hầu La sinh ra. Khẳng định là vô cùng hoạt bát lại đáng yêu, tuyệt đối sẽ không giống với Tần Tử Viễn, tên nhóc kia quá ngốc! Nội tâm Tần Chung bây giờ tựa như một con ngựa hoang đã được thoát cương, tùy ý tung vó câu, phi nhanh về phương xa.



Nội tâm kích động kịch liệt như vậy, nhưng biểu hiện ra ngoài lại chỉ là hai hàng mi khẽ run một chút, lại còn biến mất rất nhanh, thậm chí lực xoa bóp tay cho Lý Hầu La vẫn không nặng không nhẹ y như cũ. Một hồi lâu sau, Tần Chung mới ngẩng đầu lên, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"



Câu đầu tiên đã nói ra, những câu tiếp theo sau cũng không quá khó để mở miệng, Lý Hầu La kể lại chuyện hôm nay và những bâng khuâng trong lòng mình cho Tần Chung nghe, rồi nói: "Cho nên, ta cần ở lại Tần gia...." Lý Hầu La lí nhí nói, chuyện này quả là không có đạo nghĩa, nên Lý Hầu La thấy rất chột dạ. 



"Được!" Tần Chung không đợi Lý Hầu La nói hết câu thì đã đồng ý. 



"Ta muốn nói là sẽ vĩnh viễn ở lại Tần gia!" Lý Hầu La thấy Tần Chung đồng ý quá nhanh, tưởng rằng là do Tần Chung không hiểu ý mình.



Tần Chung nhìn Lý Hầu La một cái, rồi đột nhiên cười: "Ta biết!"



Lý Hầu La thấy Tần Chung đáp như vậy, không thể không hỏi thêm: "Nếu ta ở lại Tần gia, thì sẽ chiếm lấy vị trí thê tử của huynh, vậy sau này huynh làm sao mà thành thân?"



Rầm!



Con ngựa hoang trong lòng đang phóng lên trời bỗng té xuống đất một rầm, tuy Tần Chung đang mỉm cười, nhưng nụ cười kia lại không có một chút độ ấm.



"Sao... Sao thế?" Lý Hầu La bỗng cảm thấy, lúc này đây, Tần Chung có chút đáng sợ. Nàng không nhịn được mà nuốt nuốt nước miếng. 



Hai cánh môi mỏng của Tần Chung khẽ run rẩy với biên độ cực nhỏ, thầm hít sâu từng hơi một trong lòng, qua một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Lý Hầu La, dịu dàng nói: "Không sao!" Có nàng là đủ rồi!



Trực giác nói cho Lý Hầu La biết không thể tiếp tục về đề tài này, tuy rằng nàng rất muốn hỏi Tần Chung là định xử lý mối quan hệ giữa bọn họ như thế nào? Đối với nàng, Tần Chung có cảm giác gì? Nhưng mà nghĩ lại, nàng vì yêu thích cái đẹp, nên mới không ngừng nâng tay nghề thêu thùa của mình đến cảnh giới tối cao, nàng không dám xác định, cái cảm giác mông lung của nàng đối với Tần Chung rốt cuộc là bởi vì bản thân Tần Chung? Hay là vì cái gương mặt có sức hấp dẫn mê hoặc lòng người kia? Ngay cả tâm ý của mình mà nàng còn chưa xác định được, thì đi hỏi tâm ý của một đứa trẻ chưa đầy mười sáu tuổi có ích gì chứ? Cứ thuận theo tự nhiên vậy....



Chỉ trong một thời gian ngắn, mà tâm tình của Tần Chung hết lên thiên đàng rồi rớt xuống địa ngục, hắn hơi hơi khép mi mắt, nếu nói trước kia hắn vẫn còn mơ mơ hồ hồ, thì hôm nay, thời điểm mà Lý Hầu La cầm cái sạn đứng chắn trước người hắn, trái tim hắn cứ không ngừng đập mạnh kịch liệt vì Lý Hầu La. Ngay thời khắc ấy, hắn đã xác định, hắn muốn Lý Hầu La trở thành thê tử chân chính của hắn.



Chỉ là, trong những ngày chung sống với Lý Hầu La, hắn hiểu rõ, Lý Hầu La không giống như những cô nương khác. Bề ngoài thì nàng luôn cười hi hi ha ha, nhưng trong lòng lại cực kỳ có chủ kiến. Lòng hắn hướng về Lý Hầu La, thế nhưng, hắn không có cách nào xác định được tâm ý của nàng. Điều này khiến cho Tần Chung thấy vô cùng bất an.



Trước kia, lúc Lý Hầu La định ra giao ước hai năm, hắn còn chưa để tâm đến Lý Hầu La, cho nên không cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng hiện tại, dù chưa có cách nào biết được tâm ý của nàng, thì hắn cũng hiểu rõ, để Lý Hầu La ở lại bên cạnh mình mới là lựa chọn tốt nhất.



Vì thế, hắn sai Tần Tử Viễn đi tìm Trương Tam Nương bị bỏ đói lâu ngày kia đến, mượn chuyện của nàng ta mà làm Lý Hầu La yên tâm ở lại bên cạnh hắn, khiến nàng không quan đến cái gì hai năm, ba năm gì đó nữa. Dù bây giờ Lý Hầu La vẫn chưa động tâm với hắn, hắn cũng muốn giữ nàng lại bên người, rồi sau đó, hắn sẽ dùng thời gian cả đời mình, từ từ đi vào tim nàng.



"Tiểu thúc thúc, tiểu thẩm thẩm, bà nội gọi hai người ra ngoài ăn cơm." Giữa lúc hai người đang bốn mắt nhìn nhau, không khí có chút kỳ diệu, thì Tần Tử Viễn bỗng đẩy cửa đi vào, cất giọng non nớt nói lớn.



"Biết rồi!" Lý Hầu La đột ngột đứng dậy, bước nhanh về phía trước. Vừa rồi ánh mắt Tần Chung nhìn nàng có chút kỳ quái, khiến nội tâm nàng chợt thấy hoảng hốt.



Tần Chung liếc nhìn Tần Tử Viễn đang đứng cạnh cửa một cái, đang nói chuyện mà bị cắt ngang, hắn không biết là nên thở phào nhẹ nhõm, hay là nên cảm thấy mất mát. Suýt chút nữa thì hắn đã không nhịn được mà hỏi tâm tư của Lý Hầu La là thế nào? Hắn cũng không dám chắc rằng Lý Hầu La có xem hắn như trượng phu chân chính hay không? Bây giờ... Bị cắt ngang như vậy cũng tốt! Sau này rồi tính tiếp. 



Chờ Lý Hầu La đi rồi, Tần Tử Viễn mới len lén nhìn những người khác trong chính sảnh, sau đó nhóc đi vào phòng, đến cạnh Tần Chung: "Tiểu thúc thúc, điểm tâm thúc hứa cho con đâu?"



Tần Chung xoa xoa đầu Tần Tử Viễn, mở hộp điểm tâm để trong ngăn tủ ra, lấy từ trong đó ra hai miếng điểm tâm.



Tuy Tần Tử Viễn chưa được đọc sách, nhưng cũng biết hai miếng điểm tâm này hoàn toàn bằng với mọi lần: "Tiểu thúc thúc, thúc gạt con, thúc nói sẽ cho con nhiều điểm tâm hơn mà! Nhưng sao số điểm tâm này cũng giống mọi lần vậy?" Nói là nói vậy, nhưng động tác thu điểm tâm của Tần Tử Viễn lại nhanh nhẹn vô cùng. 



"Trước kia con vốn chỉ được một miếng, một miếng còn lại là thúc thưởng cho con. Hôm nay, con không được thưởng, nhưng lại có hai miếng, vậy không phải là nhiều hơn mọi lần à?" Lý Hầu La nói trẻ con không được ăn quá nhiều đồ ngọt, cho nên Tần Chung chỉ cho Tần Tử Viễn hai miếng điểm tâm mà thôi.




Khóe miệng Tần Diệu co giật, tam đệ muội thật sự xem hắn như kẻ kéo chân sau à?



Lý Hầu La căn cứ theo trí nhớ của mình, đi đến trước đại môn Tiền phủ. Lần này, cửa hông bên cạnh đại môn đóng chặt, Lý Hầu La tiến đến gõ gõ mấy cái lên cửa hông.



Người mở cửa lần này là một lão đầu, ông hỏi Lý Hầu La tìm ai? Lý Hầu La giòn giã đáp: "Lão nhân gia, làm phiền lão báo với Tiền quản gia một tiếng, nói là có thê tử của Tần Chung đến tìm ngài ấy."



Lão đầu hồ nghi nhìn Lý Hầu La, thấy nàng cười tủm tỉm để mặc cho ông đánh giá, lúc này, lão đầu mới chịu đi vào xin chỉ thị.



Không bao lâu sau, Tiền quản gia đã chậm rãi đi đến: "Tiểu nương tử, cô tới thật đúng lúc, phu nhân nhà chúng ta thấy cô đã lâu rồi không tới, còn đang định sai ta đi tìm cô."



Lý Hầu La nghe xong liền mỉm cười, xem ra số hàng thêu lần trước bán cho Tiền gia đã phát huy tác dụng rồi.



Lý Hầu La một đường đi theo Tiền quản gia đến đại sảnh. Khi đến nơi, nàng nhìn thấy Tiền phu nhân đang ngồi trên chủ vị cùng với một người đàn ông tuổi độ trung niên, dáng người mập mạp phúc hậu, không khí giữa hai người khá là thân mật.



Vị đại thúc mập mạp này chắc hẳn là Tiền lão gia.



Lý Hầu La bước lên trước vài bước: "Tiền phu nhân, Tiền lão gia!"



Tiền lão gia cười hiền hậu y như Đức Phật Di Lạc: "Thì ra cô chính là thê tử mới cưới của Chung ca nhi! Không tệ! Không tệ! Tay nghề thêu thùa kia của cô quả thật là xuất thần nhập hóa!"



(*tên đúng là Phật Di Lặc, nhưng mà người Việt Nam chúng ta quen miệng gọi là Phật Di Lạc, cho nên Sa cũng edit là Phật Di Lạc nha. Bạn nào khó tính thì mong thông cảm, đừng bắt lỗi.



*xuất thần nhập hóa: cao siêu, khó mà đo lường được.)



Lý Hầu La cười một tiếng: "Chẳng qua là làm việc mà mình yêu thích thôi! Thật không đảm đương nổi lời khen tặng này của Tiền lão gia!"



Tiền lão gia đã nghe Tiền phu nhân nói qua về xuất thân của Lý Hầu La, thứ nữ bị chèn ép, dù có cố ra vẻ thế nào trước mặt người khác, thì vẫn không che giấu được sự nhút nhát trong xương cốt của mình.



Nhưng, Lý Hầu La trước mặt kia thật tự nhiên hào phóng, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, quả là nằm ngoài dự đoán của ông! Ngẫm lại, người có thể có được tay nghề thêu thùa cao như thế, nhất định là người thông minh, có nội hàm, có lẽ là do ông đã dùng tiêu chuẩn đo lường của người thường, nên mới phán đoán sai về Lý Hầu La. 



"Lão gia, ở đâu lại có đạo lý khách đến mà không mời người ta ngồi nói chuyện như vậy? Cô mau ngồi đi!" Tiền phu nhân đợi Lý Hầu La ngồi xuống xong rồi mới lên tiếng hỏi: "Lần này Hầu La lại mang đến đồ thêu gì thế?"



Lý Hầu La liền xốc rổ lên: "Ngoài trừ khăn tay và túi tiền như lần trước, lần này còn có thêm khăn che mặt!" Nói xong, Lý Hầu La liền lấy một cái khăn che mặt ra, mang thử lên mặt mình. Hoa văn thêu trên khăn che mặt này là tịch mai. Khăn che mặt có hai lớp, lớp trong là vải bông trắng muốt, lớp ngoài là lụa mỏng, hoa văn tịch mai được thêm trên lớp vải bông bên trong. Thế nhưng, không biết nguyên nhân do đâu, mà khi nhìn vào, mọi người lại không thấy được sự nặng nề của vải bông dày, mà chỉ thấy sự uyển chuyển nhẹ nhàng của lụa mỏng. Hình thêu tịch mai cho người ta cảm giác rằng nó đang nở giữa bầu trời đầy hoa tuyết, chứ không phải là trên chiếc khăn che mặt nho nhỏ kia.



Khi Lý Hầu La mang khăn che mặt lên, Tiền lão gia và Tiền phu nhân không biết có phải là bản thân hai người bị ảo giác hay không, mà lại cảm thấy khóe mắt đuôi mày lộ ra bên ngoài của Lý Hầu La trông có vẻ càng phong tình.



Tiền phu nhân vừa thấy thì đã thích ngay, chờ Lý Hầu La gỡ khăn che mặt xuống, bà liền cầm lấy vuốt ve không rời tay.



"Phu nhân, người thử mang khăn che mặt này lên xem!" Lô hàng thêu thứ hai này, dị năng của Lý Hầu La đã thăng lên cấp hai, trùng hợp để cho nàng phát hiện ra một công năng mà kiếp trước nàng không phát hiện, đó là sức quyến rũ*. Người mang đồ thêu của nàng, có thể tăng thêm sức quyến rũ của bản thân. 



(*mị: quyến rũ, sức quyến rũ: sức quyến rũ.)



Lúc thêu số khăn che mặt này, nàng đã không chế tốt dị năng, thêm vào một chút công năng như vậy cũng sẽ không bị ai phát hiện. Vì thế mà vừa rồi, lúc nàng mang khăn che mặt lên, Tiền lão gia và Tiền phu nhân mới có cảm giác rằng nàng bỗng trở nên xinh đẹp hơn.



Thời điểm mà Tiền phu nhân mang khăn che mặt lên, trong mắt Tiền lão gia liền xuất hiện một tia kinh diễm, dáng vẻ che đi phân nửa dung nhan này của Tiền phu nhân, khiến ông như nhìn thấy lại tình ý ẩn trong đôi mắt trong veo của Tiền phu nhân thời bà còn trẻ: "Phu nhân, bà mang khăn che mặt này lên đúng là cực kỳ xinh đẹp!"



Tiền phu nhân nghe xong thấy rất vui, lại ra vẻ giả bộ giận dỗi: "Đều là phu thê già hết rồi, còn nói những lời này!" Dứt lời, Tiền phu nhân liền tháo khăn che mặt xuống: "Hầu La, ta thấy vải nền lần này cô dùng tốt hơn lần trước. Như vầy đi! Mỗi món đồ thêu, ta sẽ trả cho cô ba trăm văn tiền."



Lý Hầu La không có từ chối: "Vậy xin đa tạ Tiền phu nhân!" Cái giá như vậy đã rất cao rồi!



Tiền phu nhân mỉm cười gật đầu, trò chuyện qua lại thêm vài câu, rồi mới thử thăm dò, bà nói: "Hầu La, cô có muốn lập một hiệp nghị với chúng ta không? Về sau, cô thêu ra bao nhiêu đồ thêu, chúng ta sẽ mua hết bấy nhiêu! Nhưng cô phải đảm bảo là không được bán đồ thêu cho nhà khác!" Số đồ thêu mà lần trước Lý Hầu La bán đã phát huy tác dụng rất lớn, giúp cho Tiền gia có thêm được không ít mối quan hệ. Bà cũng kết giao thêm rất nhiều thái thái và phu nhân. Tuy nhiên, Cẩm Tú Phường và Như Ý Phường cũng vì thế mà bắt đầu để ý đến số đồ thêu này. Luận về quy mô kinh doanh hàng thêu, Tiền gia hiển nhiên là thua kém hai đại phường này, bà sợ lỡ như Lý Hầu La bị bọn họ lôi kéo đi mất, nên mới muốn lập hiệp nghị như vậy.