Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 34 : Hiện trường lật xe

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Edit: Sahara 



Lý Hầu La thấy Tần Chung trả lời như thế, nội tâm thấy rất hài lòng, bèn ho khụ một cái rồi nói: "Chủ yếu là ta sợ chàng học thói xấu!" Tiểu tướng công của nàng yếu ớt như thế, làm sao chống chọi nổi với bầy sói bầy hổ kia.



Ý cười của Tần Chung càng sâu hơn: "Ta biết!"



Lý Hầu La có cảm giác Tần Chung cười có chút thâm ý, làm nàng bỗng thấy không được tự nhiên cho lắm: "Hiện giờ trời thường đổ tuyết lớn, muốn đi một chuyến lên huyền thành cũng không dễ dàng gì, sức khỏe chàng lại không tốt, chúng ta đến tiệm sách trước đi!"



Tần Chung cũng biết rõ tình trạng sức khỏe của mình, nên rất ngoan ngoãn đi theo Lý Hầu La đến tiệm sách.



"Tương công, chàng cứ ở yên ở đây chờ, ta đi một lát sẽ về ngay." Bởi vì tuổi tác còn nhỏ, cộng thêm vẻ ngoài yếu ớt vô hại của Tần Chung, cho nên Lý Hầu La luôn lo lắng những khi nàng không có ở bên cạnh thì Tần Chung sẽ bị người ta ức hiếp. 



Dặn dò Tần Chung thôi vẫn chưa đủ, Lý Hầu La còn quay sang mỉm cười nói với Mã chưởng quầy: "Mã thúc, làm phiền Mã thúc trông chừng tướng công nhà cháu giúp cháu, đừng để cho chàng ấy chạy ra ngoài."



Mã chưởng quầy dở khóc dở cười, vuốt râu nói: "Yên tâm đi! Tướng công nhà cháu cũng đâu phải đứa trẻ ba tuổi."



Lý Hầu La cười ha ha, so sánh tuổi thực với nàng, Tần Chung còn không phải là một đứa trẻ sao? Lý Hầu La vẫy vẫy tay tạm biệt Mã chưởng quầy và Tần Chung xong thì nhanh chóng xoay người đi vào trong gió lạnh.



Mãi đến khi không còn thấy được bóng dáng Lý Hầu La đâu nữa, nhưng Tần Chung vẫn còn đứng ở trước tiệm sách mà nhìn.



Mã chưởng quầy thầm cười trộm trong lòng, quả là vợ chồng mới cưới, tình cảm giữa đôi phu thê trẻ này đúng là rất tốt! Tuy Tần Chung còn rất trẻ, nhưng luôn mang lại cảm giác trầm tĩnh ổn trọng cho người ta, vậy mà bây giờ lại....



Mã chưởng quầy cười ra miệng một tiếng, cất lời trêu chọc: "Chung ca nhi, đừng đứng ở đó hóng gió lạnh nữa, mau qua đây hơ than nóng sưởi ấm đi! Nếu không, lỡ như cháu mà bị đông lạnh bệnh rồi, thì chắc tiểu nương tử nhà cháu sẽ không tha cho ta đâu."



Tần Chung nghe thế thì có chút ngượng ngùng quay đầu lại, đi đến ngồi xuống ở phía đối diện Mã chưởng quầy: "Để Mã thúc chê cười rồi!"



Mã chưởng quầy phất phất tay, cười híp mắt nói: "Ta hiểu, ta hiểu mà! Ai mà chẳng có những lúc như vậy!" Mã chưởng quầy nhìn trên dưới Tần Chung đánh giá một vòng: "Chung ca nhi, mới có mấy hôm không gặp mà trông khí sắc của cháu đã tốt hơn trước rất nhiều rồi đó." Da dẻ Tần Chung rất trắng, nhưng trước kia là trắng theo kiểu bị bệnh, suy nhược, vừa nhìn là biết không được khỏe, nhưng hiện giờ thì rốt cuộc cũng đã có chút huyết khí.



(*có huyết khí: ý nói da dẻ hồng hào. Có khí sắc: nhìn có tinh thần hơn. Cả hai cách nói đều là miêu tả thần thái trong có vẻ khỏe mạnh.)



Tần Chung cười một tiếng: "Đề nhờ người trong nhà chăm sóc tốt ạ!" Nói đến đây thì Tần Chung hơi dừng lại một chút nhìn Mã chưởng quầy. 



Mã chưởng quầy à một tiếng: "Mẹ cháu đúng là rất để ý quan tâm đến cháu!"



Tần Chung gật đầu, rồi lại tiếp tục nhìn Mã chưởng quầy. 



Mã chưởng quầy khó hiểu nhìn lại Tần Chung: "Làm sao vậy?"



Tần Chung khựng lại, lên tiếng: "Dạ, mẹ cháu đúng là rất để ý quan tâm đến cháu...." Dừng lại một chút, ánh mắt Tần Chung bỗng trở nên nhu hòa, dịu giọng nói: "Cũng may là bây giờ Hầu La đến rồi, mẹ cháu cuối cùng cũng không cần phải nhọc lòng lo lắng cho chuyện của cháu nữa!"



Ban đầu, nhìn dáng vẻ Tần Chung, Mã chưởng quầy còn tưởng hắn muốn nói cái gì, thì ra là đánh một cái vòng lớn để khen nương tử nhà mình! Mã chưởng quầy vuốt râu nhìn Tần Chung, mỉm cười nói: "Không tệ! Nương tử cháu đúng là một cô nương tốt!"



Tần Chung hơi chà xát mấy ngón tay vào nhau, khóe miệng không khống chế được mà khẽ cong lên một chút, nhỏ giọng ừm một tiếng. 



Mã chưởng quầy nhìn bộ dáng này của Tần Chung mà cảm thấy có chút ê răng, ông lớn tuổi rồi, làm không được mấy loại chuyện khoe khoang trần trụi như đám người trẻ tuổi này: "Chung ca nhi, nhìn tình hình này của cháu thì sức khỏe chắc chắn sẽ ngày một tốt hơn, sau này cháu có tính toán gì không? Thật không đọc sách nữa sao? Như vậy thì quá đáng tiếc!" Trước kia, thời điểm Tần Chung còn ở thư viện, vẫn thường xuyên đến chỗ của ông chép sách kiếm tiền, mười ba tuổi thi đậu đồng sinh không tính là giỏi, tuy nhiên, dù đứng chung một chỗ với những thần đồng khác, nhưng lại không hề lu mờ.



Có điều, Tần Chung luôn khiến cho Mã chưởng quầy có một cảm giác rất quái dị, đứa trẻ này làm việc luôn không nóng không vội, giống như.... Giống như là muốn khống chế một cái gì đó rất khó mà hình dung. Mã chưởng quầy cũng không biết cảm giác của mình có chính xác hay không? Nhưng dựa vào nhãn lực và trực giác nhiều năm của ông, lúc đó, ông đã dám khẳng định sau này Tần Chung nhất định sẽ rất có tiền đồ.



Thế nhưng, sau đó Tần Chung lại đột ngột bệnh nặng mà không hề có dấu hiệu báo trước, thậm chí mạng sống cũng là vất vả giành từ quỷ môn quan về. Chớp mắt một cái thì đã trôi qua ba năm, mãi đến đầu xuân năm nay, ông mới thấy Tần Chung xuất hiện lại ở cửa hàng của mình.
"Ca ca, ca làm sao vậy?" Tử Hạo thấy Tử Viễn nhắm chặt hai mắt, miệng còn đang ngậm kẹo nhưng lại không ăn, nên mới mở miệng hỏi thử, ai ngờ vừa hỏi xong thì Tử Viễn lại đột ngột mở hai mắt ra.



Hai hàng chân mày của Tử Viễn nhíu chặt, nhóc phát hiện ra, chuyện này không hề đơn giản. 



Từ đầu đến cuối, người nói cho nhóc biết tiểu thẩm thẩm sẽ ăn thịt người cũng chỉ có mỗi mình tiểu thúc thúc. Lần trước, khi nhóc kể với cha, cha rõ ràng đã nói tiểu thẩm thẩm không ăn thịt người. Nhưng tại sao sau đó nhóc lại tin rằng tiểu thẩm thẩm sẽ ăn thịt người chứ? 



Cái đầu nhỏ của Tần Tử Viễn xoay chuyển trăm hồi, cuối cùng chợt bừng tỉnh, tiểu thúc thúc bảo nhóc đi thử một lần, còn nói tiểu thẩm thẩm chỉ ăn một mình nhóc, cho nên nhóc không dám thử, vì thế.....



Tần Tử Viễn đau lòng muốn chết, sao tiểu thúc thúc có thể hư như vậy chứ?



Thân thể nhỏ bé của Tần Tử Viễn bừng lên ngọn lửa giận dữ mãnh liệt, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi vào phòng tìm Tần Chung. Đáng tiếc, nhóc con nhất thời không để ý đến ngạch cửa dưới chân, nên sơ ý vấp phải rồi ngã sấp mặt xuống đất.



Trong phòng lúc này chỉ có mình Tần Chung, Lý Hầu La đang bận bịu công việc dưới bếp. Tần Chung vừa thay y phục xong thì chợt nghe thấy tiếng khóc kinh thiên động địa ở ngay sau lưng. 



"Oa...." Tần Tử Viễn thật sự quá thương tâm, bị tiểu thúc thúc lừa thì thôi đi, vậy mà còn bị té ngã nữa, té ngã cũng không sao, nhưng quan trọng nhất là, viên kẹo đường trong miệng bị văng ra đất mất rồi.



Tần Tử Viễn đau lòng òa khóc, nhìn thấy viên kẹo trên đất thì chợt ngừng khóc một chút, khụt khịt nhặt viên kẹo lên, vẻ mặt đau lòng, dùng tay phủi phủi, xong xuôi thì định bỏ vào miệng mình.



Tần Chung nhìn thấy liền cau mày, giữ chặt lại cánh tay ngắn ngủn của nhóc: "Không thấy bị bẩn rồi à?"



Tần Chung không lên tiếng còn đỡ, hắn vừa lên tiếng, Tử Viễn liền thấy uất ức vô cùng, đôi mắt nhỏ lên án nhìn chằm chằm vào Tần Chung: "Còn không phải tại thúc sao?"



Tần Chung hơi hơi mỉm cười: "Tử Viễn, tùy tiện đổ lỗi cho người khác thì không phải là một đứa bé ngoan!"



"Tiểu thúc thúc, thúc gạt con! Tiểu thẩm thẩm vốn không có ăn thịt người! Vừa rồi tiểu thẩm thẩm đã sờ đầu con, nhưng con căn bản là không xảy ra chuyện gì cả.  Con vì tới tìm tiểu thúc thúc nên mới bị ngã, rồi thì kẹo đường mới bị văng ra...." Tần Tử Viễn không nhịn được lại khụt khịt khóc lần nữa, nhóc thật sự là rất thương tâm.



"Ai gạt con? Thúc vốn không có gạt con!" Tần Chung hơi khựng lại, sau đó liền khôi phục ý cười ngay, dịu dàng lau nước mắt cho Tần Tử Viễn: "Để thúc rửa sạch kẹo đường cho con rồi hãy ăn."



"Nhưng mà... Nhưng mà thúc nói là tiểu thẩm thẩm ăn thịt người..."



"Tiểu thúc thúc không có gạt con! Tiểu thúc thúc thích nhất là Tử Viễn, làm sao lạt gạt con được? Hửm?" Tần Chung ngồi xổm xuống, bắt đầu nói bằng giọng mê hoặc. 



"Huynh không gạt nó cái gì hả?" Lý Hầu La bất thình lình lên tiếng, cũng không biết là đã đứng ở cạnh cửa từ lúc nào.



Cả người Tần Chung trong nháy mắt như bị hóa đá tại chỗ.



________



Tác giả có lời muốn nói:



Lý Hầu La: "Chàng lại dám bêu xấu hình tượng của ta?"



Tần Chung: ".........." Không, nương tử, nàng nghe ta giải thích!



______



Sa: há há há, đáng đời! Thật hả hê!