Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 36 : Đại phòng, nhị phòng (cơm tất niên)

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Edit: Sahara 



****Sorry mọi người, 35 chương truyện trước Sa edit sai tên nữ chính, tên đúng là Lý Khởi La, Khởi La nghĩa là dệt lụa. Đây là thông tin do một bạn đọc giả cung cấp cho Sa, vì Sa chỉ edit lại văn cover, Sa không tìm được bản raw, nên đã edit sai tên nữ chính. Từ chương này Sa sẽ sửa lại tên nữ chính là Lý Khởi La. Sorry mọi người lần nữa vì sai sót này, và cũng xin cám ơn bạn đọc đã cung cấp thông tin này cho Sa, mong các bạn thông cảm và tiếp tục ủng hộ cho Sa, cám ơn các bạn!



___________



Lý Khởi La đi ra ngoài rồi, Tần Chung mới cảm giác được bàn tay Lý Khởi La không lạnh băng như bàn tay của mình, dù hiện tại đang là mùa đông, nhưng nhiệt độ trên người Lý khởi La vẫn rất ấm áp. 



Tần Chung cúi đầu nhìn bàn tay mình, cảm nhận được trên đó vẫn còn lưu lại độ ấm của Lý Khởi La, thấp giọng cười khẽ: Bây giờ đã lưu lại, thì sau này cũng đừng mong chạy được....



"Tiểu thúc thúc..." Tần Tử Viễn ngượng ngượng ngùng ngùng bước vào phòng, đến trước giường Tần Chung, hai bàn tay nhỏ xoắn xuýt vào nhau y như bánh quẩy.



Tần Chung nhìn về phía Tần Tử Viễn, thắng nhóc này cũng xem như là chó ngáp phải ruồi, bằng không, hắn cũng không biết đến khi nào mới có dũng khí mở lời với Khởi La. Cho nên, Tần Chung ôn hòa mỉm cười: "Làm sao vậy?"



Tần Tử Viễn ậm ừ hai tiếng: "Tiểu thúc thúc, thật xin lỗi! Có phải... Có phải tiểu thẩm thẩm đã biết chuyện thúc nói tiểu thẩm thẩm ăn thịt người, cho nên mới dọa cho thúc đổ bệnh phải không?"



Quả thật hắn đổ bệnh cũng có một phần là do bị Lý Khởi La dọa sợ, cho nên tiểu tử này nói vậy cũng xem như là đúng một nửa. Vì thế, Tần Chung ừm một tiếng.



Tần Tử Viễn áy náy chết đi được: "Xin lỗi tiểu thúc thúc! Con không nên tìm thúc hỏi...." Nhóc khổ sở đến muốn khóc.



"Tử Viễn, con làm sao vậy?" Lý Khởi La bưng chén thuốc vào, vừa liếc mắt đã nhìn thấy ngay khuôn mặt nhỏ mếu máo sắp khóc của Tần Tử Viễn. 



"Không có gì! Nó đang lo lắng cho ta!" Tần Chung vội nói.



Lý Khởi La ngồi xuống cạnh giường, thổi thổi chén thuốc, sau đó hỏi Tần Tử Viễn: "Tiểu thúc thúc con nói đúng không?"



Trên mặt Tần Chung mang theo ý cười nhẹ nhàng mà ôn hòa, ánh mắt lại khẩn trương nhìn chằm chằm vào Tần Tử Viễn. 



Tần Tử Viễn ừm một tiếng, rồi lắp bắp hỏi Lý Khởi La: "Tiểu thẩm thẩm, thẩm đừng dọa tiểu thúc thúc được không?"



Lý Khởi La sửng sốt, nhìn Tần Tử Viễn: "Tiểu thúc thúc nói với con như vậy?"



Bàn tay đặt dưới chăn của Tần Chung lập tức siết chặt, lén lút làm ra động tác bảo Tần Tử Viễn đừng nói.



Tần Tử Viễn không nhìn thấy, nhóc tiếp tục toàn tâm toàn ý cầu tình cho tiểu thúc thúc nhà mình: "Ừm! Tiểu thẩm thẩm, con rất thích tiểu thẩm thẩm! Tiểu thúc thúc cũng thích tiểu thẩm thẩm! Thẩm đừng dọa tiểu thúc thúc nha!"



Thấy chén thuốc đã bớt nóng, Lý Khởi La trực tiếp nhét chén thuốc vào tay Tần Chung: "Tự uống đi!" Sau đó thì quay đầu lại nhìn Tần Tử Viễn, nói lời sâu xa: "Tử Viễn, có rất nhiều chuyện đôi khi không hề giống như những gì con nhìn thấy! Đợi sau này con trưởng thành rồi tự nhiên sẽ hiểu!" Nàng đứng lên, liếc nhìn Tần Chung một cái: "Chàng tự mà nghỉ ngơi cho tốt đi! Ta nói rồi, ta sẽ không thủ tiết cho chàng đâu!" Dứt lời, Lý KhởiLa liền ra khỏi phòng ngay.



Tần Chung cười khổ, bất đắc dĩ nhìn Tần Tử Viễn một cái: Tiểu tử thúi này có phải cố ý hay không đây?



Tần Tử Viễn còn mang vẻ mặt ngây ngô mờ mịt nhìn Tần Chung: "Tiểu thúc thúc, tiểu thẩm thẩm nói vậy nghĩa là sao?"



Tần Chung à một tiếng, dịu giọng đáp: "Nghĩa là con vẫn còn quá nhỏ, cái gì cũng không biết, cho nên phải nghe theo lời của thúc!"



"Nhưng mà, thúc nói dối thì cũng phải nghe theo sao ạ?" Tần Tử Viễn sờ sờ đầu, sau đó còn nói thầm thêm một câu: "Thúc còn gạt con, nói là tiểu thẩm thẩm ăn thịt người đó!"



Tần Chung càng cười ôn hòa hơn: "Thúc không có lừa con, đợi con lớn rồi sẽ tự hiểu ra thôi! Bây giờ, xoay người." Ý Tần Chung bảo Tần Tử Viễn xoay người sang chỗ khác.



Tần Tử Viễn a một tiếng rồi lập tức xoay người.



"Tiếp theo đi đến bên cạnh cửa!"



Tần Tử Viễn còn tưởng Tần Chung đang chơi đùa với mình, miệng nhỏ cười toe toét chạy nhanh đến cạnh cửa: "Tiểu thúc thúc, tiếp theo làm gì nữa ạ?"



"Ra khỏi phòng, tự mình đi chơi đi!" Tần Chung cúi đầu uống thuốc.



Gương mặt Tần Tử Viễn lập tức suy sụp, nhưng thấy Tần Chung không để ý đến mình nữa, nên đành phải bĩu môi đi ra khỏi phòng.



Tần Chung nhìn theo phương hướng Tần Tử Viễn rời đi, rồi lắc đầu ngao ngán thở dài: Tiểu tử này không đáng tin một chút nào.



Những ngày sau đó, tuyết rơi càng lúc càng lớn, nghe nói có vài hộ gia đình bởi vì dựng lều tranh, nên buổi tối khi trời đổ tuyết lớn đã làm sập lều, mọi người trong nhà đều bị lều sập đè lên. Cũng may là nhà bên cạnh nghe thấy động tĩnh quá lớn liền chạy ra xem, sau đó thì vội vàng gọi người trong thôn đến giúp đỡ cứu người.
Lý Khởi La phì cười: "Vậy thì đại bá mẫu nên ra ngoài trước là hơn, bằng không cứ một lát thì người lại nói người là khách, một lát thì lại nói là người trong nhà, làm cho cháu và mẹ cũng không biết nên tiếp đãi đại bá mẫu người thế nào cho phải."



Tôn thị hậm hực, đôi mắt đầy luyếc tiếc đảo hết một vòng phòng bếp, xong rồi mới đi chậm rì rì ra ngoài.



Trong lòng Tần mẫu vui sướng không thôi, trước kia, thời điểm đối mặt với người hai phòng này, chỉ có mình bà làm tướng tiên phong. Trương Thúy Thúy không giỏi cãi nhau với người khác, Tần Phương thì lại càng miễn bàn, nó là một cô nương chưa chồng, hỗn hào với trưởng bối sẽ làm xấu thanh danh. Mã Đại Ni thì đúng là không có gì mà không dám nói, có điều nó lại không nói đúng trọng điểm.



Hiện tại có Lý Khởi La, hai ba câu thôi đã khiến sắc mặt Tôn thị biến thành màu gan heo, Tần mẫu cảm thấy cả người bà lúc này còn thoải mái hơn là được ăn nhân sâm nữa.



Trong phòng bếp, mẹ chồng nàng dâu bận rộn chung tay cùng nấu cơm chiều.



Trong sân, Tần Tử Viễn dẫn theo đệ đệ muội muội trong nhà cùng mấy đứa trẻ bên đại phòng và nhị phòng chơi đùa với nhau.



Cháu trai lớn của Tôn thị lớn hơn Tần Tử Viễn hai tuổi, tên là Tần Tử Chu. Tần Tử Chu còn có đệ đệ tên là Tần Tử Khúc, tuổi bằng với Tần Tử Viễn. 



Hiện tại, hai huynh đệ bọn nó đang cầm một khúc cây bằng băng rượt đánh mấy con gà, làm cho mấy con gà gáy inh ỏi hoảng sợ chạy loạn khắp sân.



Tần Tử Viễn chạy tới ngăn cản: "Không được đánh! Bà nội đã nói là mấy con gà còn phải đẻ trứng!"



Tần Tử Chu trứng lớn hai mắt: "Không đánh gà, vậy thì đánh ngươi!" Nói rồi, nó liền giơ cao nhánh băng trong tay, đánh thẳng lên người Tần Tử Viễn. 



Tần Tử Viễn được dạy dỗ rất tốt, tuy nhóc đôi khi hơi bướng bỉnh, nhưng không phải dạng con nít ngang ngược làm tàn. Nhóc thường chơi đùa với trẻ con trong thôn, còn về mấy đứa trẻ của đại phòng và nhị phòng, Tần mẫu cố ý căn dặn nhóc đừng tiếp xúc nhiều với bọn chúng.



Lúc này, Tần Tử Chu đột ngột xông tới như vậy, làm Tần Tử Viễn có hơi ngu ngơ.



Mắt thấy nhánh băng kia đã sắp đánh trúng vào đầu Tần Tử Viễn, thì bỗng có một bàn tay nhanh nhẹn kéo nhóc tránh đi.



Tần Tử Viễn ngẩng đầu lên: "Tiểu thúc thúc......"



Tần Chung nhíu mày nhìn Tần Tử Chu và Tần Tử Khúc.



Tần Tử Chu bị nhìn đến co rụt cổ lại. Lúc trước nó còn nhỏ, Tần Chung lại đến thư viện đọc sách, về sau thì Tần Chung lâm trọng bệnh, cho nên trong một năm, mấy đứa trẻ của đại phòng và nhị phòng không gặp Tần Chung được mấy lần.



Bọn nó cũng không mấy quen thuộc với Tần Chung, nhưng thấy Tần Chung có vẻ yếu ớt, ngoại trừ lúc đầu là bị ánh mắt của Tần Chung dọa sợ thì rất nhanh chúng là lấy lại được lá gan mà ưỡn ngực lên.



"Nhìn cái gì? Bà nội của ta nói, cái nhà này sớm muộn gì cũng là của chúng ta mà thôi!"



Tần Chung nghe vậy, lập tức không còn tức giận, ngược lại còn cười một tiếng, rồi dặn dò Tần Tử Viễn và mấy đứa bé nhà mình: "Đừng có chơi chung với chúng nó!" Vốn dĩ đã không được thông minh rồi, bây giờ còn chơi chung với mấy đứa không có đầu óc này thì không phải sẽ càng ngốc hơn à?



Tần Tử Viễn dạ một tiếng, rồi đi theo sau Tần Chung vào nhà.



Tần Tử Chu đâu biết câu nói vừa rồi của Tần Chung là có nghĩa gì, nhưng trực giác của nó nói cho nó biết rằng nó vừa bị coi thường. Tần Tử Chu hét to một tiếng, vung nhánh băng lên, xông tới đánh mạnh vào lưng Tần Chung. 



"Bốp!" Tần Chung đâu có ngờ trẻ con bên đại phòng lại ngu đến mức này, nên lúc xoay người đi không hề phòng bị một chút nào, chính vì vậy mà bị đánh một cái đến lảo đảo. 



"Tướng công!" Trùng hợp thay, đúng vào lúc này, Lý Khởi La và mấy người Tần mẫu vừa mới xong việc ở phòng bếp đi ra ngoài, liền thấy ngay được một màn kia.



Lý Khởi La vừa dứt lời thì cả người đã đên bên cạnh Tần Chung rồi: "Không sao chứ?"



Tần Chung lắc lắc đầu, tuy có hơi đau, nhưng y phục mùa đông dày, nên cũng không có gì đáng ngại.



"Đợi đó, ta báo thù cho chàng!" Nàng nói xong thì trực tiếp đi đến trước mặt Tần Tử Chu, không nói hai lời liền túm lấy nó y như là xách con gà con rồi tung lên cao.



"A..a... Cha, mẹ, cứu con với!" Tuy Tần Tử Chu ngang tàn, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa con nít mới mấy tuổi đầu, bị hất tung lên cao như vậy làm sao mà không sợ cho được, nên nó lập tức lớn tiếng òa khóc.



Tiếng khóc này của nó lập tức khiến tất cả người trong nhà vội chạy ra.



Mẹ của Tần Tử Chu, Mã thị lập tức hét lên chói tai: "Ngươi buông Chu nhi ra, ngươi muốn làm gì?"



Lý Khởi La hừ lạnh: "Không phải nó thích đánh người à? Ta cho nó nếm thử mùi vị bị người ta đánh là như thế nào?"