Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 39 : Phản kích

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Edit: Sahara 



"Người tới là khách! Lão gia, để bọn họ ngồi xuống rồi nói sau đi! Người đâu! Dâng trà!" Lý phu nhân bỏ sổ sách xuống, nhìn Tần Chung và Lý Ỷ La một cái, rồi quay sang nói với Lý chủ bộ. 



Lý chủ bộ vuốt vuốt râu: "Ừm! Vậy hai người ngồi đi!"



Đây đâu phải là thái độ của cha đối với con gái ruột! Bảo hai người bọn họ ngồi xuống thôi mà làm như là ban ân bố đức to lớn lắm vậy.



Nếu là nguyên chủ, chắc chắn hết tám phần sẽ tức đến hộc máu. Tuy nhiên, người đang đứng ở chỗ này lại là Lý Ỷ La. Nàng vốn chẳng trông mong gì ở Lý chủ bộ, nghe xong thì trực tiếp kéo Tần Chung đi đến hàng ghế bên trái, sau khi ngồi xuống rồi còn bình thản nâng lấy tách trà nóng vừa được bưng lên, cầm nắp tách trà gạt gạt mặt nước trà phía trên mấy cái, lại thổi thổi hai ba hơi rồi nhấp một ngụm.



Ưm..., Lý Ỷ La híp mắt, trà này có vị ngọt thanh, nàng còn tưởng Lý phu nhân sẽ động tay động chân một chút trong trà chứ. Xem ra nàng bị tiểu thuyết và mấy bộ phim truyền hình đầu độc nhiều quá rồi.



Cử chỉ Lý Ỷ La tự nhiên mà hào phóng, làm Lý chủ bộ và Lý phu nhân nhìn mà sửng sốt, Lý phu nhân nheo nheo hai mắt: "Ỷ La, con gả tới Tần gia, mọi việc đều tốt chứ?"



Lý Ỷ La khẽ cười một tiếng, ý nghĩa của nụ cười này sâu xa khó lường, mặt Lý phu nhân còn chưa kịp biến sắc thì Lý Ỷ La đã nói: "Tất nhiên là rất tốt! Mẹ chồng hiền lành nhân từ, tẩu tẩu và tiểu cô* (*em chồng) mọi người đều hòa thuận, tướng công biết cầu tiến*, lại rất thương ta, ngày tháng quả thật là tốt đến không thể tốt hơn. Việc này còn phải đa tạ phu nhân, nếu không nhờ phu nhân, ta làm sao mà tìm được một nhà chồng tốt như vậy!"



Lời Lý Ỷ La nói là lời thật lòng, thật may là Lý phu nhân gả nguyên chủ đến Tần gia, bằng không, lúc nàng xuyên qua, chắc chắn không thể nào là thê tử của Tần Chung được.



Tuy nhiên, lời này vào tai Lý phu nhân, liền biến thành lời nói mỉa mai châm chọc. Bà ta thầm giật mình khi nhìn thấy đứa thứ nữ vốn luôn run bần bật khi đứng trước mặt bà ta, bây giờ lại dám trả lời bà ta bằng giọng điệu mỉa mai như vậy. Quả thật là gả đi rồi thì lá gan liền lớn hơn!



Lý phu nhân dùng khăn che che khóe miệng: "Con sống tốt là được! Nói gì thì ta cũng nuôi con từ nhỏ đến lớn, con và tỷ tỷ con, ta đều yêu thương như nhau. Ta chỉ hy vọng con đừng oán ta là được! Nhưng mà nhìn con thế này... Quả thật là vẫn nảy sinh oán trách với ta rồi!" Lý phu nhân dùng khăn che khóe miệng, hai mắt hơi đỏ lên, ủy khuất nhìn Lý chủ bộ. 



Lý chủ bộ nghe xong, lạnh lùng nhìn Lý Ỷ La: "Sao con lại nói chuyện với mẫu thân mình như vậy hả? Còn không mau xin lỗi mẫu thân con ngay cho ta!"



Gì thế? Nàng đã nói cái gì đụng chạm tới ai đâu? Vốn dĩ Lý Ỷ La nàng còn muốn giữ thể diện cho hai bên, chỉ cần nước sông không phạm nước giếng là được. Ai ngờ chuyện lại không như nàng dự đoán, Lý phu nhân nhân kia tận dụng mọi cơ hội để mách lẻo với Lý chủ bộ. Còn Lý chủ bộ, ông ta chẳng phân trắng đen thì đã lớn tiếng quát mắng trách tội nàng. Có một phụ thân như vậy, nguyên chủ đúng thật là bạc phước mà!



Lý Ỷ La nàng tái sinh một lần nữa đâu phải là để chịu đựng tủi nhục, nếu người ta đã không cho nàng thể diện, nàng cũng chẳng cần nể mặt làm gì. Lý Ỷ La đột ngột đập lên mặt bàn cái rầm, xoắn tay áo, chuẩn bị đứng dậy "đánh" một trận ra trò.



Cái đập bàn này của Lý Ỷ La dọa cho Lý chủ bộ và Lý phu nhân đồng loạt nhảy dựng lên, sau đó thì nhìn Lý Ỷ La bằng ánh mắt không dám tin, đây thật sự là thứ nữ ngay cả ngẩng đầu lên nhìn người khác cũng không dám của nhà họ sao?



Tuy nhiên, Lý Ỷ La chỉ vừa đừng lên, thì Tần Chung đã giữ tay nàng lại. Tần Chung khẽ lắc lắc đầu với nàng rồi mới nhìn về phía Lý chủ bộ: "Nhạc phụ, không biết nội tử* rốt cuộc đã đắc tội với nhạc mẫu chỗ nào, mà khiến nhạc phụ phải lên tiếng khiển trách? Nếu Ỷ La quả thật có chỗ không đúng, vậy thì người làm trượng phu như con cũng khó thoát trách nhiệm, xin nhạc phụ chỉ rõ, nếu Ỷ La thật sự không đúng, con xin thay nàng tạ lỗi cùng nhạc mẫu!"



(*nội tử: một cách gọi nương tử của mình khi nói chuyện với người khác. Còn khi giới thiệu nương tử của mình với người khác thì thường gọi là tiện nội.)



Lý chủ bộ há miệng, tuy nhiên trong nhất thời, ông lại không biết nên nói cái gì, vừa rồi xác thật là Lý Ỷ La chưa nói điều gì vượt quá bổn phận. Nhưng nhiều năm, Lý Ỷ La không được lòng Lý chủ bộ, Lý phu nhân chỉ cần hơi châm ngòi một tý là Lý chủ bộ lại quát mắng Lý Ỷ La theo thói quen. Chỉ là Lý chủ bộ đã quên mất một điều, Lý Ỷ La bây giờ đã gả cho người khác rồi.



Nữ nhi xuất giá, thì đã là người của nhà người ta! Dù Lý Ỷ La là con gái Lý chủ bộ, nhưng đồng thời, nàng cũng là thê tử của Tần Chung! Tướng công nàng còn đang ở đây, mà người nhà mẹ đẻ lại không phân trắng đen gì thì đã mở miệng răng dạy Lý Ỷ La, hành động này không chỉ không xem Tần Chung ra gì, mà nó cũng làm hỏng cả quy cũ của Lý gia.



Ngoài mặt Tần Chung tỏ vẻ cung kính, nhưng ánh mắt nhìn Lý chủ bộ lại vô cùng bình tĩnh, giống như là nhất định phải có câu trả lời cho bằng được.



Lý chủ bộ bị kẹp ở thế khó xử, sắc mặt có chút hơi khó coi.
"Nguyệt Nga!" Lý phu nhân không biết đã đến sau lưng Lý Nguyệt Nga từ bao giờ.



Lý Nguyệt Nga quay đầu lại, hỏi: "Mẹ, có chuyện gì?"



Lý Nguyệt Nga thấy hốc mắt Lý phu nhân hơi hơi ửng đỏ, liền đi nhanh tới dìu tay bà ta.



Lý phu nhân nhìn quanh bốn phía một vòng, Lý Nguyệt Nga hiểu ý, lập tức cho nha hoàn lui xuống hết.



"Mẹ, mẹ sao vậy? Sao lại đau lòng như thế?" Lý Nguyệt Nga lấy khăn tay lau một chút ở khóe mắt Lý phu nhân, hơi hơi nhíu mày.



Đến bây giờ mà còn ghen tuông với một tiểu thiếp đã chết, dù là mẹ thì Lý phu nhân cũng không có mặt mũi mà nói thật cho Lý Nguyệt Nga biết. Vì thế, Lý phu nhân chỉ vuốt vuốt tay Lý Nguyệt Nga rồi nói: "Nguyệt Nga, mẹ sẽ không để bất kỳ kẻ nào cản trở tiền đồ của con!"



"Sao mẹ đột nhiên lại nói thế?" Hôm nay, người mà mẹ từng gặp chỉ có mỗi mình thứ muội kia và.... Tần Chung. Chẳng lẽ là hai người họ đã làm gì khiến mẹ tức giận? 



Không thể nào! Xưa nay, Tần Chung vốn là người đoan chính ôn hòa. Thứ muội kia của mình thì càng khỏi phải nói, ngay cả việc ngẩng mặt nhìn người còn không dám nữa là.



"Con không biết đó thôi, tính tình nha đầu Ỷ La kia đột nhiên thay đổi rất lớn, nó dám đập bể tách trà trước mặt cha con. Mẹ thấy, chắc là nó trúng tà rồi!" Lý phu nhân đúng là muốn mượn cái cớ này để trừng trị Lý Ỷ La một phen, trút giận cho mình, nhưng có ngờ đâu mới vừa nói một câu thì đã bị nha đầu kia phá hỏng hết toàn bộ kế hoạch.



Thứ muội kia dám đập bể tách trà trước mặt cha? Lý Nguyệt Nga càng nhíu mày chặt hơn, nàng có chút không tin chuyện này.



"Nhưng chuyện đáng giận hơn chính là Tần Chung lại hết lòng bảo vệ con nha đầu Ỷ La kia. Mẹ thấy tám phần là Tần Chung đã bị nha đầu đó mê hoặc tâm trí rồi!"



Nội tâm bình tĩnh của Lý Nguyệt Nga rốt cuộc cũng gợn lên một chút sóng, nàng ta lẩm bẩm: "Thật sao? Vậy thì tốt!" Nếu thật như vậy, thì nàng cũng không cần cảm thấy áy náy nữa.



"Nhưng có đối xử tốt hơn nữa với nó thì có ích gì chứ? Tần gia hiện tại đã sa sút thành bộ dáng như vậy rồi! Sau này, cả đời của Lý Ỷ La cũng chỉ có thể lẩn quẩn ở Tiểu Thanh Thôn mà thôi!" Lý phu nhân muốn để cho kẻ đang nằm dưới lòng đất kia mở to mắt mà nhìn, không chỉ riêng ả không đấu lại bà, mà con gái của ả cũng phải sống trong cảnh nghèo khổ cả đời, ngay cả tư cách xách giày cho con gái bà cũng không xứng.



Lý Nguyệt Nga nghe vậy thì buông tay Lý phu nhân ra: "Mẹ, sao mẹ lại nói ra những lời như vậy chứ? Dù gì đó cũng là muội muội con! Muội ấy được sống tốt thì trong lòng con cũng cảm thấy dễ chịu hơn vài phần."



Lý phu nhân thở dài: "Con chính là quá lương thiện! Nhưng trên đời này, không phải người nào cũng có thể đối xử tốt được! Nếu như con không biết tranh, không biết giành, thì sớm muộn gì cũng bị người ta đạp dưới chân." Ngày mai bà còn phải đi tìm huyện lệnh phu nhân một chuyến.....



Người bị Lý phu nhân quả quyết rằng cả đời này đều phải sống trong cảnh nghèo khó, lúc này lại đang cười đến hai mắt cong vòng, ôm cánh tay Tần Chung, vừa đi vừa nói chuyện. 



Ngày tết, tất cả các cửa hàng trên huyện đều đóng cửa, cho nên đường phố khá vắng vẻ im ắng, mỗi khi Lý Ỷ La nói chuyện, giọng nàng đều vang rất xa.



"Tần huynh, tẩu tử....."



Vừa ra khỏi con phố ở thành Nam, Lý Ỷ La và Tần Chung lại gặp được Vương Bác Quân một cách kỳ diệu. Lúc Vương Bác Quân gọi tiếng tẩu tử, giọng điệu có hơi ngượng ngùng một chút.



"Ừm!" Vừa nhìn thấy Vương Bác Quân, Tần Chung bỗng nhiên thu lại ý cười, thái độ cũng lộ ra một chút xa cách, chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng mà thôi. Tiếp theo thì ra vẻ thản nhiên ở trước mặt Lý Ỷ La mà hỏi Vương Bác Quân: "Bác Quân, không biết khoảng thời gian này vị cô nương nào may mắn được Bác Quân huynh làm thơ tặng cho vậy?"