Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 43 : Con trúng độc, phải dùng sức rửa!

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Edit: Sahara 



Lý Ỷ La cũng không để ý lắm. Mỗi người đều là một cá thể riêng biệt, xuất phát từ lợi ích của bản thân nên tính toán, suy nghĩ cho chính mình không có gì là sai cả. Đây vốn là bản tính của con người!



Ở địa ngục mạt thế, ai ai cũng hóa thành ma quỷ! Đến thời đại này, bất luận là Trương Thúy Thúy hay là Mã Đại Ni, mỗi người bọn họ đều có một chút tâm tư riêng của mình. Tuy nhiên, một chút tâm tư riêng ấy chưa đáng để Lý Ỷ La nàng quan tâm. Bởi vì đây mới là người bình thường, có một chút tỳ vết nhỏ, nhưng không phải đại gian đại ác.



Còn về việc hiện tại Trương Thúy Thúy cảm thấy cảm động mà đối xử với nàng tốt hơn, sau này có thể có thay đổi hay không, thật lòng nàng chẳng để ý đến. Lý Ỷ La mỉm cười đỡ Trương Thúy Thúy đứng dậy: "Đại tẩu, đừng nói những lời này nữa, về sau cứ sống vui vẻ hòa thuận với nhau thật tốt là được rồi."



"....... Phải!" Trương Thúy Thúy vội lau mặt: "Người một nhà không nên nghi kị lẫn nhau, sau này tẩu sẽ sửa."



Lý Ỷ La cười cười, buông Trương Thúy Thúy ra, đi đến ngồi xuống bên mép giường, sờ sờ đầu Tử Viễn: "Tử Viễn, hiện tại có còn thấy khó chịu ở đâu không?"



Tần Tử Viễn vẫn còn một chút uể oải, biết được là do chính Lý Ỷ La cứu nhóc từ dưới sông lên, thì lại càng muốn thân cận nàng hơn. Thời điểm Lý Ỷ La sờ trán của nhóc, nhóc nhịn không được mà cọ cọ đầu vào lòng bàn tay nàng: "Tiểu thẩm thẩm....." Giọng nói nhóc nghe cũng hơi yếu.



Lý Ỷ La thấy mà đau lòng. Ba đứa bé Tần gia, ngay cả đứa nhỏ nhất như Tử Như cũng không có bướng bỉnh, thật sự ngoan đến mức khiến người ta không thể không thương. Đương nhiên, những chuyện mà Tần Tử Viễn bị Tần Chung xúi đi làm thì không tính. Lý Ỷ La chỉnh sửa góc chăn cho Tần Tử Viễn, rồi quay lại nói với Trương Thúy Thúy: "Đại tẩu, lần trước muội mua đồ hầm canh bổ cho tướng công vẫn còn dư lại nửa con gà, tẩu lấy nấu canh cho Tử Viễn bồi bổ đi! Trời vẫn còn rét, nước sông rất lạnh, cần phải điều dưỡng cho tốt, bằng không, lỡ như lưu lại bệnh căn thì không hay."



Trương Thúy Thúy vừa áy náy vừa cảm động, nhưng nàng không thể từ chối được. Còn nhớ khi tiểu thúc rơi xuống nước suýt chút nữa đã mất mạng, dù sau này cứu lại được, nhưng dáng vẻ yếu ớt kia của tiểu thúc cũng làm lòng nàng thấy hoảng sợ. 



Hốc mắt Trương Thúy Thúy ửng đỏ, gật đầu. 



Lý Ỷ La lại trêu chọc Tần Tử Viễn thêm vài câu, rồi mới rời khỏi phòng.



Chờ khi Lý Ỷ La đi rồi, Trương Thúy Thúy mới ngồi xuống cạnh Tần Tử Viễn, dịu dàng răng dạy: "Tử Viễn, nhớ kỹ, mạng này của con là do tiểu thẩm thẩm nhặt về, sau này nhất định phải hiếu thuận với tiểu thẩm thẩm, biết không?" Nàng biết, hôm nay nếu không nhờ có Lý Ỷ La, thì mạng của Tử Viễn tám phần là không thể cứu. Nước sông lạnh như thế, nếu chậm trễ hơn một chút, nàng thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào! Hơn nữa, lúc nàng ôm Tử Viễn, rõ ràng cảm nhận được Tử Viễn đã không còn hời thở, nhưng khi Lý Ỷ La thổi mấy hơi cho Tử Viễn, thì Tử Viễn liền sống lại.



Nghĩ đến đây, Trương Thúy Thúy bỗng có chút mông lung, chẳng lẽ tam đệ muội là thần tiên? Cái muội ấy thổi, hẳn là tiên khí. Trương Thúy Thúy lại nghĩ đến sức lực lớn kinh người của Lý Ỷ La, công thêm tay nghề thêu thùa xuất thần nhập hóa kia.....



Nghĩ tới nghĩ lui, nàng đều cảm thấy Lý Ỷ La cực kỳ thần bí. Vì thế, lòng cảm kích nay lại có thêm một chút kính sợ. Nàng răng dạy Tần Tử Viễn bằng giọng điệu sâu xa: "Tử Viễn, con phải nhớ kỹ lời mẹ nói!"



Tần Tử Viễn có chút buồn ngủ, nên mơ mơ màng màng đáp lại.



Mãi đến buổi chiều, khi Tần Chung và Tần Diệu cùng nhau trở về mới biết được, thì ra hôm nay trong nhà lại xảy ra chuyện lớn như vậy.



Nghe nói đã cứu được Tần Tử Viễn, cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Lại nghe nói người cứu Tần Tử Viễn là Lý Ỷ La, sắc mặt Tần Chung lập tức hơi trầm đi, không nói hai lời liền xoay người trở về phòng. Lý Ỷ La đang cắt vải trong phòng, vừa thấy Tần Chung bước vào liền bỏ kéo xuống: "Tướng công, chàng về rồi à? Hôm nay ở thư viện thế nào?"



Tần Chung ngồi xuống bên cạnh Lý Ỷ La, không nói lời nào, chỉ bình tĩnh, im lặng nhìn nàng như thế.



Lý Ỷ La cảm thấy ánh mắt Tần Chung nhìn mình có chút nghiêm khắc, bèn đưa tay sờ sờ lên mặt mình: "Làm sao vậy? Tự dưng chàng nhìn ta như thế làm gì?"



Tần Chung nhìn dáng vẻ không biết gì của Lý Ỷ La, hắn nắm lấy tay nàng, khẽ thở dài một tiếng, cất giọng nói pha lẫn một chút bất đắc dĩ: "Ta nên làm gì với nàng đây?"



"Sao thế?" Lý Ỷ La khó hiểu. Nàng đâu có làm gì đâu!



"Ỷ La, ta hy vọng, vào những thời điểm nàng muốn làm gì đó thì nên suy nghĩ cho chính mình trước. Chuyện hôm nay, lỡ như.... Lỡ như nàng xảy ra chuyện gì không may......" Thì ta biết làm sao đây?



"Thì ra là chàng lo lắng cái này! Không có việc gì! Cũng đâu phải là chàng không biết ta lợi hại thế nào?" Lý Ỷ La cười đến hai mắt cong vòng, vỗ vỗ vai trấn an Tần Chung. 



"Chuyện này không giống!" Tần Chung đột ngột đề cao âm thanh, còn kèm theo kích động. Cái cảm giác khi rơi vào hồ băng kia, cả đời này hắn cũng không thể quên được. Nỗi sợ hãi xâm nhập tận xương tủy khi ấy.....



Tuy rằng biết Lý Ỷ La có sức lực lớn, thể lực tốt, nhưng ai có thể đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn?



"Vậy ta phải làm sao? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Tử Viễn chết?" Ý cười trên mặt Lý Ỷ La cũng phai nhạt đi.



"Ta không nói là mặc kệ Tử Viễn....." Tử Viễn là cháu trai của hắn, sau hắn lại không đau lòng được.



"Thế này không được, thế kia không được! Lúc ấy tình thế nguy cấp, trì hoãn thêm một chút thì có thể sẽ không cứu được Tử Viễn, chàng bảo ta làm sao trơ mắt nhìn Tử Viễn giẫy giụa dưới sông hả?" Nàng ra sức như vậy, ngoại trừ thật sự thích đứa bé này ra, thì còn không phải là vì nó là cháu trai của Tần Chung sao? Không ngờ cứu người xong, lại nhận được sắc mặt không tốt này của Tần Chung. 



Thấy Lý Ỷ La hơi tức giận, khí thế của Tần Chung lập tức héo đi, hai tay đặt trên đầu gối không tự chủ được mà tự cào cào đầu gối mình: "Ta..... Ta chỉ là lo lắng cho nàng!"



Nói xong, Tần Chung đứng dậy, đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Lý Ỷ La nhưng lại không nhìn nàng, mà chỉ ngồi xổm ở đó, hai tay ôm đầu gối, mắt nhìn mũi chân: "Ta sợ sau này khi xảy ra chuyện tương tự, nàng cũng giống như hôm nay, không màng tất cả mà xông lên, ta sợ....." Giọng nói còn có chút run rẩy. 




Lý Ỷ La bị sắc đẹp mê hoặc, mơ mơ hồ hồ gật đầu. 



Tần Chung cười khẽ, giúp Lý Ỷ La thu dọn chỉ và vải thêu.



Lý Ỷ La đứng dậy, cầm rổ kim chỉ về phòng.



Tần Chung đảo mắt quanh sân một vòng, không thấy Tần Tử Viễn đâu. Ngoài sân lại vọng vào âm thanh ríu rít, Tần Chung men theo âm thanh kia, tìm được Tần Tử Viễn cùng với hai đứa bé đang nhìn lên cây hạnh mà chảy nước miếng.



Góc cây hạnh này mọc lên từ khi Tần gia đến sống tại Tiểu Thanh Thôn, tính đến nay cũng đã được mười năm.  Lúc này cây đã trổ đầy quả, chỉ là mấy quả hạnh kia vẫn còn lâu mới chín.



Tần Chung đi đến gần mấy đứa nhỏ, lấy một gói giấy ra đưa cho Tần Tử Viễn, nói: "Tử Viễn, nhìn xem đây là cái gì!"



Tần Tử Viễn vội nhận lấy mở ra, vừa thấy thì lập tức oa lên một tiếng, trong gói giấy kia chính là dâu tằm đen óng ánh. 



Tần Tử Viễn từng ăn qua thứ này rồi, chỉ là trẻ con trong thôn rất nhiều, dâu tằm vừa chín thì đã chui hết vào miệng mấy đứa trẻ lớn, đâu chờ tới lượt nhóc hái.



Nhóc con lập tức nuốt nước miếng ừng ực. 



Tử Hạo và Tử Như đều còn nhỏ, không biết đây là thứ gì, nhưng nhìn dáng vẻ kia của đại ca thì lập tức hiểu ngay đó là đồ ăn, liền chòm tay tới muốn bóc lấy dâu tằm trong tay Tần Tử Viễn.



Tần Tử Viễn cũng không ăn mảnh, chia đều cho đệ đệ và muội muội xong rồi mới bóc một trái dâu tằm bỏ vào miệng nhai.



"Ăn ngon không?" Tần Chung cười hỏi.



Tần Tử Viễn ăn vô cùng vui vẻ, gật đầu như giả tỏi: "Rất ngon ạ! Tiểu thúc thúc, thúc đối với con thật tốt~!"



Tần Chung cười càng tươi hơn: "Ngon thì ăn nhiều một chút!"



Một gói dâu tằm, chớp mắt thì Tử Viễn đã ăn hết phân nửa, cả cái miệng nhỏ đều đen ngòm, nhìn y như trúng độc vậy.



Trong lúc Tử Viễn ăn, Tần Chung chỉ im lặng đứng bên cạnh nhìn, chờ sau khi nhóc ăn xong, Tần Chung mới thong thả nói: "Nghe nói ăn quá nhiều dâu tằm..... Sẽ bị trúng độc!"



Tần Tử Viễn vừa nghe câu này, thân mình nhỏ nhắn lập tức cứng đơ, nhóc nhịn không được, khóc lóc sợ hãi hỏi: "Vậy.... Vậy phải làm sao?" Giọng nói phát ra còn run run.



Tần Chung nhìn cái miệng nhỏ đen ngòm của Tần Tử Viễn: "Rửa! Lấy nước rửa sạch miệng! Chừng nào miệng hết đen thì không sao nữa!"



Tần Tử Viễn nghe xong liền hoảng loạn chạy vào sân, nhưng chạy được mấy bước lại đột ngột thắng gấp, quay lại chỉ vào Tử Hạo và Tử Như, hỏi: "Vậy còn đệ đệ và muội muội?"



Tần Chung đến gần, cúi thấp người, nhìn nhóc đầy thương hại: "Bọn chúng không sao! Thúc vốn định nói với con chia đều ra, ăn ít một chút thì sẽ không có việc gì. Nhưng ai bảo con tham ăn, một mình lại ăn nhiều như vậy! Mau đi rửa đi! Nhớ rửa sạch một chút!" 



Tần Tử Viễn nghe xong thì hối hận không thôi. Tự dưng nhóc tham ăn như vậy làm gì kia chứ? Tiếp đó Tần Tử Viễn không còn quan tâm gì nữa, chạy nhanh đến cạnh lu nước trong sân, một gáo lại một gáo nước, ra sức súc miệng, trông giống như là muốn lột sạch da ở lưỡi và miệng ra vậy.



Tần Chung ở bên ngoài đợi, ước chừng được một khắc mới đi vào sân. Mà lúc này Tần Tử Viễn vẫn còn đang đứng cạnh lu nước súc miệng.



Tần Chung đến gần, nhìn cái miệng nhỏ hồng hào của nhóc, đại phát từ bi nói: "Được rồi!"



___________..._________



Tác giả có lời muốn nói:



Nhiều năm về sau.



Tần Tử Viễn: "Nói ra có thể các người không tin, ta đã từng suýt chút nữa thì rớt cả cái miệng ra ngoài....."



Mọi người: "Vì sao?"



Tần Tử Viễn tang thương lắc lắc đầu: Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh!