Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 51 : Mê muội bò tường

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Edit: Sahara 



Tần Chung thở dài một tiếng, vuốt ve gương mặt Lý Ỷ La: Haiz.... Rõ ràng chỉ là thanh tú, nhưng nhất cử nhất động lại câu hồn người ta như thế.



"Rốt cuộc chàng làm sao vậy?" Lý Ỷ La khó hiểu hỏi.



"Không có gì!" Tần Chung cười.



"Thần thần quỷ quỷ." Lý Ỷ La tự lầm bầm.



Hai người bọn họ đi rồi, tiểu cô nương ngồi rúm ró mới dám đứng dậy nhìn theo bóng lưng hai người họ. Vốn dĩ ánh mắt luôn đặt trên người Tần Chung không hiểu sao bây giờ lại không tự chủ được mà từ từ chuyển lên người Lý Ỷ La. Nhớ đến dáng vẻ của Lý Ỷ La nhìn mình vừa rồi, tiểu cô nương liền đưa tay ôm gương mặt nóng bừng của mình......



Ngày hôm sau khi Tần Chung từ thư viện trở về, Lý Ỷ La liền hỏi hắn: "Mấy cô nương đứng ở cổng thôn chờ chàng có ít đi chút nào không?"



Tay cầm sách của Tần Chung khựng lại: "Không biết, ta không có chú ý!"



"Thật?" Trong lòng Lý Ỷ La vui vẻ, so với câu trả lời là ít hay không, thì đây mới là câu trả lời mà nàng hài lòng.



Tần Chung gật đầu. 



Lý Ỷ La chống cằm nói: "Tướng công, nhớ phải luôn giữ thái độ này, không được nhìn nữ nhân khác dù chỉ là liếc mắt, biết chưa?"



Tần Chung ừm một tiếng, đáy lòng lặng lẽ thở phào. 



Lý Ỷ La sờ sờ đầu Tần Chung tưởng thưởng: "Ngoan, ngày mai cho chàng ăn ngon."



Tần Chung buồn cười: "Ỷ La, nàng xem ta là trẻ con à?" 



Lý Ỷ La không để bụng: "Chàng vốn chính là trẻ con mà!" So với nàng, không phải trẻ con thì là gì? Ở chỗ Tần Chung không có được đáp án, nàng vẫn nên tự mình đi xem thử một chuyến. Nếu tiểu nha đầu kia làm việc mau mắn thì tốt, bằng không...... Lý Ỷ La bóp bóp nắm đấm, nàng không phải là thỏ trắng dễ ăn hiếp đâu! 



Lý Ỷ La nói là làm, chiều hôm sau, nàng thấy sắp đến thời gian Tần Chung về đến cửa thôn thì đi ra ngoài xem thử, xem tiểu nha đầu kia làm việc thế nào.



Lý Ỷ La vừa bước ra cửa lớn ở sân, Tần Tử Viễn đang chơi đùa trong sân lập tức chạy tới, hai mắt sáng lấp lánh: "Tiểu thẩm thẩm, thẩm muốn đi ra ngoài à?"



Lý Ỷ La bẹo bẹo cái má đã có thêm chút thịt của Tần Tử Viễn: "Đúng vậy, con có chuyện gì sao?"



"Tiểu thẩm thẩm có thể đưa chúng con theo ra ngoài chơi không?" Tần Tử Viễn ngẩng đầu cầu mong. 
Trương Tiểu Đào vỗ vỗ gương mặt mình, trong lòng thầm hối hận vì trước đây đã hiểu lầm Lý Ỷ La. Nàng nhìn bóng lưng Tần Chung đang nắm tay Lý Ỷ La mà bĩu môi hừ một cái, giơ chân đá đá mấy hòn đá trên đất, xong thì xoay người chạy đi.



Tần Chung quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng Trương Tiểu Đào, hơi hơi nhíu mày. 



"Nhìn cái gì vậy?" Lý Ỷ La cũng quay đầu lại nhìn, có cái gì đâu!



Tần Chung mỉm cười, thần sắc thay đổi, chợt nhắc đến Vương Bác Quân: "Đúng rồi, Ỷ La, mấy ngày hôm nay tâm trạng của Bác Quân huynh dường như rất tốt."



"Hắn vừa cưới được một nương tử như hoa như ngọc, đương nhiên tâm trạng phải tốt!" Không có mấy nam nhân có thể chống trụ được với diện mạo kia của Lý Nguyệt Nga, nếu nàng ta xài thêm một ít thủ đoạn, thì muốn nắm giữ nam nhân trong lòng bàn tay không phải là việc gì khó.



"Bác Quân huynh còn thường kể với ta là nương tử huynh ấy luôn cùng huynh ấy làm thơ, khảy đàn, trên phương diện đọc sách cũng có chút tâm đắc, huynh ấy quả thật đã tìm được tri âm."



"Vậy.... Tướng công nè, chàng thông minh như vậy, ta lại chẳng biết chút gì về mấy thứ đó, chàng có cảm thấy ta rất ngu không?" Lý Ỷ La nghiêng đầu mỉm cười nhìn Tần Chung. 



"Sao lại như vậy? Ta cần là một nương tử có thể cùng ta dìu đỡ nhau qua hoạn nạn, chứ không phải là một người bạn học cùng trường!" Tần Chung hắn khác với Vương Bác Quân, hắn đối với thi từ ca phú không có lòng nhiệt tình yêu thích xuất phát từ nội tâm. Chỉ là hắn muốn kim bảng đề danh, nên mới phải dốc sức học hành. Hắn xem việc đọc sách như là một bậc thang, giúp hắn leo lên cao, đi về phía trước, chứ không phải là đam mê, yêu thích. Cho nên việc Lý Ỷ La có biết thi phú hay không chẳng có liên quan gì cả.



Hắn thích Lý Ỷ La, bởi vì ở nàng có sự phóng khoáng mà hắn không có, ở cạnh nàng, hắn thấy vô cùng thoải mái, thoải mái đến nỗi hắn hận không thể cứ luôn đấm chìm trong cuộc sống thế ấy.



"Không sai! Như vậy vừa lúc chúng ta có thể bổ sung cho nhau, chàng nói có đúng không?"



Tần Chung nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Lý Ỷ La, rũ mắt mỉm cười: "Ừm!"



Bị Lý Ỷ La dọa một trận, mấy tiểu cô nương có tâm tư ngo ngoe rục rịch với Tần Chung đều biến mất dạng, mấy lần sau khi Lý Ỷ La đi đón Tần Chung ở cửa thôn thì không còn thấy bóng dáng của họ nữa.



Tuy nhiên, mỗi lần nàng ra đến cổng thôn thì đều bắt gặp Trương Tiểu Đào, lạ một cái là mỗi lần Trương Tiểu Đào nhìn thấy nàng thì lại giống như con thỏ vậy, vù một cái là mất tăm.



___ ___



Tác giả có lời muốn nói: Trương Tiểu Đào một lần nữa đỏ mặt thẹn thùng xuất hiện trước mặt Lý Ỷ La, rốt cuộc cũng chọc cho nam nhân nhỏ mọn so đo nào đó nổi giận.



Nam nhân nào đó: "Nói! Có phải ngươi muốn đoạt Ỷ La của ta không?" 



Trương Tiểu Đào cắn cắn môi, quật cường nói: "Ngươi là tên tiểu bạch kiểm, phế vật, Ỷ La tỷ tỷ hào phóng như nam nhân, nhu mì như nữ nhi, cương nhu vừa phải, là thần tượng của ta. Tỷ ấy gả cho ngươi đúng là quá uất ức, ta sớm muộn gì cũng cứu tỷ ấy khỏi khổ hải!" (*khổ hải: biển khổ.)



Nam nhân nào đó: "Ngươi đúng là nhớ thương Ỷ La của ta! Đi chết đi!" Tức khắc liền phát động sát chiêu với Trương Tiểu Đào: Tử vong chăm chú nhìn!