Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 62 : Huệ chất lan tâm (*Cao nhã thánh khiết)

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Edit: Sahara



Lời Tần mẫu làm cả nhà vui vẻ, Tần phụ là cha họ, dáng vẻ đáng thương của ông trước đó cũng khiến họ thấy rất đau lòng, nếu ông có thể sửa đổi, quả thật không còn gì tốt hơn.



Thời điểm Tần đại bá, Tần nhị bá, còn có Tôn thị và Trương thị bị đuổi ra khỏi cửa, bọn họ còn chưa hoàn hồn, cứ ngây ngốc nhìn cửa lớn đóng chặt, rất lâu cũng chưa thể hồi thần lại.



Đứng một lúc lâu, Tần đại bá mới nói: "Lão tam thay đổi, đệ ấy không nhận chúng ta là người thân nữa rồi." Diễn tuồng bao nhiêu năm khiến Tần đại bá cũng tin luôn điều này. Đã quen cái cảnh Tần phụ đối với họ là ta cần thì ta cứ lấy, hiện tại Tần phụ đột ngột thay đổi, làm lòng Tần đại bá bất giác thấy đau đớn và phẫn hận.



Tôn thị cũng phụ họa: "Đúng vậy! Nói cái gì mà người một nhà, đều là giả từ bi. Chỉ cho được hai, ba quả táo mà tam đệ muội cứ nhắc mãi không thôi. Bây giờ có được công thức quan trọng như thế thì lại kín miệng như bưng, tôi thấy tam đệ mới là người giỏi diễn tuồng nhất."



Tần nhị bá hiếm thấy có được chút ít cảm giác thẹn với lòng, không giống như Tần đại bá và Tôn thị tự thôi miên chính họ. Tần nhị bá chỉ im lặng cúi đầu không nói lời nào.



"Nhị đệ, đệ lên tiếng đi, chuyện này tính sao đây?" Tần đại bá nhìn Tần nhị bá. Bảo họ từ bỏ công thức món ăn này là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Trước khi tới, bọn họ cũng đã tìm hiểu rõ ràng, Tần Phấn và Tần Diệu bán món ăn kia là ba văn tiền một phần, bọn họ thậm chí còn lén trốn ở chỗ xa xem thử rồi đếm, một ngày ít nhất cũng bán ra hai, ba trăm phần ăn. Nguyên liệu nấu nướng đều là loại rẻ nhất, chính là ruột già và nội tạng khác, trừ tiền vốn thì cũng lời được một nửa tổng số tiền kiếm được. Một ngày kiếm được mấy trăm văn, đúng là làm họ đỏ mắt mà. Lúc trước, Tần gia còn sống cảnh khốn khó, họ còn có thể nhẫn tâm đào vét, huống hồ là tình cảnh hiện giờ. Quả thật là mỡ treo miệng mèo, không ăn chính là có lỗi với chính mình.



Tần nhị bá nhíu mày: "Còn có thể tính sao? Tam đệ đã không còn nghe lời chúng ta nữa rồi."



Tần đại bá lập tức tức giận: "Tam đệ luôn miệng nói chúng ta là người một nhà, bây giờ lại một ném chúng ta qua một bên, tự phát tài một mình. Ta thấy, mấy năm qua, đệ ấy chỉ là giả vờ mà thôi!"



"Đại ca, nhỏ tiếng một chút, coi chừng người trong nhà nghe được. Chúng ta về trước, trở về rồi nghĩ cách sau." Tần nhị bá khẩn trương nhìn cánh cửa đang đóng chặt, rồi lại thở dài với Tần nhị bá một hơi.



Tần đại bá cũng vội quay lại nhìn cánh cửa, tuy ngoài miệng Tần đại bá nói thế, nhưng trong lòng biết rất rõ bọn họ không thể đắc tội Tần phụ, còn phải dỗ dành Tần phụ thật tốt, những lời vừa rồi chỉ có thể nói sau lưng.



Mấy người bọn họ buồn bực trở về nhà.



Mà cách một cánh cửa, bên trong sân Tần gia, Tần phụ đang ngây người đứng yên tại chỗ. Trước đó ông không chịu nổi ánh mắt người trong nhà, nên mới trốn về phòng trước.



Nhưng nhiều năm qua, ông đã quen thói giúp đỡ hai phòng kia vô điều kiện, sau khi về phòng, ông lại cảm thấy không ổn lắm, nên muốn đuổi theo hai vị ca ca để nói chuyện một chút. Đương nhiên, ông sẽ không nói ra công thức món ăn kia, bởi vì lợi hại trong đó, trong lòng ông hiểu rất rõ, nên có muốn cách mấy cũng sẽ không nói. Tần phụ đuổi theo Tần đại bá, Tần nhị bá là muốn nói với họ, nếu như sau này có cơ hội, nhất định sẽ chừa chỗ tốt cho họ. Nào ngờ, lúc vừa định mở cửa lớn thì lại nghe được cuộc đối thoại vừa rồi.



Cả người Tần phụ rét run, hai chân như bị đổ chì. Giữa đêm đen, Tần phụ dường như bị rút cạn hết tinh thần.



Tần phụ không biết mình đã trở về phòng thế nào. Trong phòng, Tần mẫu đang trải chăn nệm, thấy Tần phụ bước vào cũng không thèm nhìn ông, chỉ hỏi: "Ông vừa đi đâu thế?" Ngay sau đó, Tần mẫu chợt nghĩ đến cái gì đó, liền biến sắc: "Chẳng lẽ ông đuổi theo đám người đại ca, nhị ca?"



Tần phụ hoảng hốt lắc đầu, không nói lời nào mà nằm luôn xuống giường, ngay cả áo ngoài cũng quên cởi.




Vương huyện lệnh ở bên cạnh nghe lời Lý Nguyệt Nga nói, rất hài lòng gật đầu, đều nói cưới vợ nên cưới hiền thê, thê tử Bác Quân cũng xem như là một hiền nội ưu tú.



Chờ sau khi Vương Bác Quân uể oải đi theo Vương huyện lệnh, Vương phu nhân mới nói với Lý Nguyệt Nga: "Chúng ta cũng đi thôi!"



"Thông gia, Nguyệt Nga!" Lúc này, Lý phu nhân cũng đã đến, bà ta thấy Vương phu nhân và Lý Nguyệt Nga thì liền lên tiếng gọi. Rồi ba người dẫn theo nha hoàn cùng đến hậu viện.



Mà phía sau bọn họ, Tiền phu nhân cũng vừa mang theo Mừng Thọ Đồ đến cửa.



Yến tiệc mừng thọ này của Vương gia có bao nhiêu náo nhiệt tạm thời không đề cập đến, sau khi ăn uống no say, mọi người cùng nhau dâng lễ. Người tới đều có lòng muốn kết giao với Vương gia, tất nhiên là cũng hao hết tâm trí chuẩn bị lễ vật.



Nghe nói trước đó Vương lão phu nhân mà Vương đại phu nhân đều rất yêu thích một bức tranh thêu, vừa gặp người khác liền phải khoe khoang vài câu, cho nên đại đa số khách nhân đến lần này đều dốc hết sức tìm kiếm tranh thêu dâng tặng.



Nhà Vương huyện lệnh cũng chuẩn bị một bức tranh thêu.



Vương lão phu nhân ngồi ngay ngắn phía trên, cười ha ha nhận lời chúc thọ của mọi người, từng bức từng bức tranh thêu dâng lên, Vương lão phu nhân và Vương đại phu nhân tuy rằng vẫn đang cười, nhưng tâm tình đã không còn tốt như trong đó. Tuy hai người đều thích đồ thêu, nhưng vẫn còn phải xem là dạng đồ thêu gì. Mấy bức tranh thêu trước mắt này so với bức tranh thêu kia, quả là cách biệt một trời một vực.



Cuối cùng cũng đến lượt Tiền phu nhân tặng quà mừng thọ, vừa thấy Tiền phu nhân, hai mắt Vương lão phu nhân và Vương đại phu nhân liền sáng lên. Tiền phu nhân hành lễ: "Lão phu nhân, nhận được sự yêu mến của người, nghĩa nữ của tôi lần nữa ra sức, vì mừng thọ cho người, nó ngày đêm dốc sức thêu thùa, thêu nên một bức Mừng Thọ Đồ...."



"Mau, mau lấy ra!" Vương lão phu nhân vui vẻ nói.



Khi bức tranh thêu chậm rãi mở ra, toàn bộ phô bày trước mắt mọi người, tất cả đều không kiềm được mà kêu lên một tiếng.



Thật đẹp quá! Tất cả đều bị bức tranh thêu trước mắt làm cho chấn động tột độ. Bức thêu tinh xảo có một không hai bậc này, nhất thời khiến mọi người không biết dùng từ ngữ nào để hình dung.



Cảm xúc của Vương lão phu nhân lại càng lớn hơn mọi người, bà kích động đứng lên, nhìn chữ thọ trên tranh, giống như thật sự cảm nhận được vô vàn ý chúc phúc trong đó. Vương lão phu nhân cầm tay Vương đại phu nhân: "Ta vừa nhìn chữ thọ này, liền cảm thấy bản thân như có thể sống thêm được rất lâu nữa vậy."



Vương đại phu nhân cũng mơ hồ có cảm giác ấy, nhưng không được rõ ràng như chính đương sự là Vương lão phu nhân, bà ấy chỉ cho là do lão nhân gia người quá thích tranh thêu kia mà thôi: "Mẹ, người nói gì vậy, người vốn đã phúc trạch thâm hậu rồi mà."



Lý phu nhân cũng nhìn bức Mừng Thọ Đồ, nói thật, đến tận lúc này bà ta vẫn không thể tin đây là tranh thêu, mấy tiểu đồng tử trong tranh không khác gì người thật vậy. Lý phu nhân thấy thế liền nói: "Lão phu nhân, tranh thêu đẹp như vậy lại trùng hợp xuất hiện trong ngày mừng thọ của lão phu nhân, chính là chứng minh lão phu nhân đây phúc thọ vô song! Tay nghề này quả là có một không hai trên đời, cũng không biết là người nào lại có tâm linh thủ xảo, huệ chất lan tâm bậc này?"



(*tâm linh thủ xảo: vừa khéo tay vừa lanh trí.)