Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 67 : Tính sổ

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Edit: Sahara



Con dâu cả Trương gia giật mình ngây người hồi lâu, sau đó khẽ cắn môi nói: "Chúng ta liều một phen đi!" Cuộc sống mỗi ngày đều bị lão tú bà kia tra tấn như thế này, nàng rốt cuộc cũng không thể chịu nổi nữa.



Chuyện mấy mẹ chồng nàng dâu Tần gia hung hăng đánh tới cửa Trương gia, thu thập Phú Quý tẩu đã trở thành đề tài bàn tán trà dư tửu hậu ở Tiểu Thanh Thôn trong một thời gian dài. Mỗi lần nhắc đến chuyện này, đều không khỏi bàn tán về chuyện giữa Tần gia và Trương gia. Cũng không biết tại sao, nói đi nói lại một hồi, mọi người chợt phát hiện rất nhiều lời đồn khó nghe đều xuất phát từ miệng lão bà tử Trương gia kia, nào là quả phụ trong thôn không giữ phụ đạo*, dan díu với ai, với người nào, rồi nào là nam nhân nhà ai bất lực, không làm được chuyện phòng the, còn có nữ nhân nào vô dụng, chỉ biết sinh thứ lỗ vốn,......



(*phụ đạo: đạo làm vợ, gồm tam tòng tức đức.



_tam tòng: tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử: ở nhà theo cha, gả đi thì theo chồng, chồng chết thì theo con.



_tức đức: công, ngôn, dung, hạnh: 



.Công: nữ công gia chánh, tề gia nội trợ, may vá thêu thùa.



.Dung: diện mạo, dung nhan. Chuẩn mực vẻ đẹp thời xưa là thùy mị, kín đáo, duyên dáng. 



.Ngôn: lời nói nhã nhặn, kín đáo, nhỏ nhẹ, dễ nghe,...



.Hạnh: hạnh kiểm, đạo đức, lòng nhân hậu, thủy chung son sắt, giàu yêu thương, giữ tròn nề nếp gia phong. Hạnh cũng là đức tính quan trọng nhất trong tứ đức.)



Thời điểm mấy tin đồn này truyền tới tai đương sự đã khiến những người đó tức điên lên, chỉ là truyền đi truyền lại, không ai biết ai là người truyền ra đầu tiên. Hiện tại thừa dịp này, mọi người cùng ngươi một câu, ta một lời, thế là đã đào ra được không ít chuyện xưa, ngay cả mấy vị phụ nhân thường lui tới nhiều chuyện cùng Phú Quý tẩu cũng bị liên lụy vào.



Có thể tới lui cùng Phú Quý tẩu thì tất nhiên không phải là đèn cạn dầu, bọn họ cùng nhau noi gương Tần mẫu, đánh đến cửa Trương gia.



Về sau, lời đồn được bới ra càng ngày càng nhiều, hầu như ngày nào cũng có người đến Trương gia hỏi tội.



"Mụ tú bà kia, bà mau lếch ra đây cho ta! Lão tử nuôi tiểu tình nhân bên ngoài bao giờ hả?" Mấy ngày qua, Trương gia phải nói là cực kỳ náo nhiệt, nháo đến gà bay chó sủa không ngừng.



Không ngờ, người đến hạch tội Trương gia hôm nay lại là Trương Đại Thụ, hình như ông ta vừa săn thú trên núi về, vết máu trên người còn chưa kịp khô. Trương Đại Thụ dẫn theo hai người con trai lớn đến trước cửa Trương gia, mùi máu tanh trên người ông dọa Trương Phú Quý cùng hai người con Trương gia sợ đến run rẩy.



"Đại Trụ, có gì từ từ nói...."



"Từ từ cái rắm! Lão tử đây không làm gì cả, lại bị bà nương nhà ông hất phân lên người." Vào năm ngoái, không biết từ đâu truyền ra lời đồn Trương Đại Trụ ông nuôi dưỡng nữ nhân khác trên huyện, làm bà nương nhà ông thiếu chút nữa đã xách dao phay chém ông, cuối cùng ông phải giải thích hết nước hết cái mới khiến nương tử tin mình. Lúc ấy, Trương Đại Trụ đã thề, nếu bắt được kẻ đặt điều kia, ông nhất định sẽ cho kẻ đó một trận.



Uy danh Trương Đại Trụ đã sớm lan xa, người không chọc ông, ông đối xử vô cùng hào sảng, cũng rất nhiệt tình, nhưng nếu chọc vào ông, thì ông lập tức thành người lục thân không nhận*.



(*lục thân: 6 bậc thân thích gồm: cha, mẹ, anh, em, vợ, con. 



_có khi 6 bậc thân thích lại là: cha, con, anh, em, chồng, vợ.)



"Đó là bà nương nhà ông, lão tử không đánh nữ nhân, ông không quản được thê tử nhà mình, vậy thì lão tử đây sẽ đánh ông!" Mắt Trương Đại Trụ lóe lên vẻ dữ tợn, vung nắm đấm đánh thẳng vào đầu Trương Phú Quý.



"Cha!" Hai người con Trương Phú Quý định tiến lên can ra, ai ngờ Trương Đại Trụ lại cười khát máu: "Các ngươi là đồ nhãi ranh chết tiệt! Mẹ làm sai, con gánh thay cũng là lẽ thường. Tiểu Bảo, Tiểu Bối, thu thập bọn chúng cho cha!"



Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Bối như hai đại La Hán, cùng đồng thanh dạ, rồi mỗi người đè một người con trai Trương gia xuống đất mà đánh.


Người Tần gia cùng nhau mang ghế dựa ra sân, lại lấy dưa hấu đã làm lạnh dưới giếng lên cắt ra ăn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.



Dưa này là Tần gia tự mình trồng ở mảnh đất trống phía sau nhà, trái không lớn nhưng rất ngọt, Tần Tử Viễn đặc biệt thích, nhưng sợ nhóc ăn nhiều sẽ bị tiêu chảy, nên mỗi lần ăn dưa, Trương Thúy Thúy chỉ cho nhóc ăn một miếng mà thôi.



Tần Tử Viễn ôm miếng dưa của mình, ăn cực kỳ quý trọng.



"Tử Viễn, đến chỗ tiểu thúc thúc này." Tần Chung đột ngột vẫy vãy tay gọi Tần Tử Viễn.



Tần Tử Viễn thấy Tần Chung gọi nhóc, hai mắt liền sáng lên. Mỗi lần tiểu thúc thúc gọi nhóc thì đều có đồ ăn ngon.



Nhóc cẩn thận đặt miếng dưa hấu của mình lên chiếc ghế nhỏ, sau khi chắc chắn miếng dưa không rớt, lúc này mới chạy lạch bạch đến trước mặt Tần Chung.



"Tiểu thúc thúc, có chuyện gì?" Đôi mắt ngây thơ tròn xoe như ánh trăng tỏa sáng trong đêm tối ngước lên nhìn Tần Chung.



Tần Chung nắm tay Tần Tử Viễn, kéo nhóc đến một góc sân.



Lý Ỷ La đang trò chuyện với Tần mẫu, nên không để ý đến hai thúc cháu. Chỉ thấy Tần Chung nói nhỏ mấy câu bên tai Tần Tử Viễn, xong rồi hỏi: "Hiểu chưa?"



Tần Tử Viễn vội vàng gật đầu, sau đó tha thiết nhìn Tần Chung.



Tần Chung hơi khựng người: "Nếu con làm tốt, ngày mai thúc sẽ cho con kẹo!"



Tần Tử Viễn lập tức ưỡn ngực, bàn tay nhỏ vỗ mạnh lên ngực đảm bảo: "Yên tâm! Cháu rất thông minh!"



Khóe miệng đang mỉm cười của Tần Chung bỗng cứng đơ, sau đó xoa xoa đầu Tần Tử Viễn: "Ừm, con rất thông minh!"



Sáng hôm sau, Trương Tiểu Đào quả nhiên đã đến, Lý Ỷ La thấy không dễ dàng gì mới có bạn cùng lứa đến nhà chơi, liền gọi Tần Phương ra cùng nhau trò chuyện.



Thường thì thời điểm này Tần Tử Viễn đã chạy ra ngoài chơi không thấy bóng dáng đâu, ấy vậy mà hôm nay, giờ này vẫn còn ở nhà, còn làm bộ như không có việc gì làm, tới ngồi bên cạnh ba người. Mỗi khi Trương Tiểu Đào nói gì đó, nhóc liền dựng thẳng lỗ tai, nghiêm túc chuyên chú lắng nghe.



"Tử Viễn, sao hôm nay không ra ngoài chơi?" Lý Ỷ La xoa xoa đầu nhóc.



Tần Tử Viễn nhìn Trương Tiểu Đào, cổ họng nói như bị nghẹn: "Bên ngoài quá nóng!"



_________



Tác giả có lời muốn nói:



Tần Chung như có điều gì đó suy tư mà nhìn Mã Đại Ni và Tần Diệu, sau đó cũng nghiêng đầu dựa vào Lý Ỷ La: "Nương tử, ta ở trong sân đọc sách, cũng phơi nắng quá lâu, đầu cũng choáng~~..."



Lý Ỷ La: "Choáng đầu?"



Tần Chung ngượng ngùng gật đầu: "Ừm~!"



Lý Ỷ La: "Không sao! Ta có biết một chút về châm cứu, để ta châm cho chàng mấy kim là hết ngay."