Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 69 : Dự tính đầu xuân

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Edit: Sahara



Lý Ỷ La mỉm cười, cám ơn lời khen của hai người con dâu Trương gia. Thời điểm Lý Ỷ La chuẩn bị xuống ruộng hái rau, Phú Quý tẩu có lẽ vì nguyên nhân bị mấy mẹ chồng nàng dâu Tần gia đánh trước đó, nên khi thấy hiện tại chỉ có một mình Lý Ỷ La, rốt cuộc cũng không nhịn được mà chửi nhỏ: "Đồ kỹ nữ, làm cũng đã làm, còn không cho người ta nói."



Giọng Phú Quý tẩu không lớn, nhưng cũng không quá nhỏ, hai người con dâu Trương gia đều nghe thấy, mặt cả hai lập tức biến sắc: "Mẹ, mẹ đừng gây chuyện nữa!" Người khác không nói, chỉ nói Chung ca nhi kia, nhìn bề ngoài giống người ôn hòa, nhưng chỉ tùy tiện ra một chủ ý đã giúp hai người họ thành công trở mình.



Tuy cả hai người đều biết đó là Tần Chung muốn báo thù cho thê tử, nên mới mượn tay bọn họ làm chuyện này. Nhưng như thế còn chưa đủ chứng minh sự đáng sợ của Tần Chung sao? Nếu thê tử Chung ca nhi trở về nói cho hắn ta biết mẹ chồng hai người mắng nàng ấy những gì, thì chỉ sợ Trương gia bọn họ sẽ bị Chung ca nhi ghi hận mất.



Lý Ỷ La đặt rỗ xuống, xoay người lại, mỉm cười nhìn Phú Quý tẩu: "Thẩm, thẩm vừa nói gì?"



Tuy Lý Ỷ La đang cười, nhưng Phú Quý tẩu lại cảm thấy tim mình bỗng đập mạnh dồn dập: "Không có gì! Không có gì!"



"Vậy thật là ngại quá, tôi vừa nghe thấy thẩm mắng tôi. Mặc kệ có phải tai tôi có vấn đề hay không, tóm lại là tôi không vui, nên phải tìm một người trút giận!" Lý Ỷ La vừa bóp nắm đấm kêu răng rắc, vừa đi về phía Phú Quý tẩu.



"Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì? Mẹ chồng ngươi kéo người đánh đến cửa nhà ta, ỷ đông hiếp ít, bây giờ chỉ có một mình ngươi, bên ta có tới ba người, ngươi cho rằng lão nương ta sợ ngươi?"



"Tẩu tử, tẩu đứng qua một bên đi!" Lý Ỷ La ngoảnh đầu sang nói với hai người con dâu Trương gia.



Hai người con dâu Trương gia đảo mắt qua lại giữa Lý Ỷ La và Phú Quý tẩu, sau đó im lặng đứng qua một bên.



"Ngươi làm gì....." Phú Quý tẩu nhìn Lý Ỷ La bóp nắm đấm, tiến tới ngày càng gần, sắc mặt cả kinh.



"Làm gì? Dạy bà một bài học đó, để bà biết cái gì gọi là họa từ miệng ra!" Một tay Lý Ỷ La bịt miệng Phú Quý tẩu, một tay nắm lại thành nắm đấm, từng quyền từng quyền đánh lên người Phú Quý tẩu.



"Ưm.... ưm......"  Ối mẹ ơi! Đau quá!



Phú Quý tẩu bị Lý Ỷ La bịt miệng, không thể kêu ra tiếng, bị đánh đau đến nước mắt nước mũi chảy đầm đìa.



Hai người con dâu Trương gia rụt cổ đứng một bên, mỗi lần Lý Ỷ La đánh một đấm, tim hai người lại run lên một cái, nhìn thôi cũng thấy đau thay cho lão tú bà kia. Chung ca nhi và thê tử nhà hắn cũng quá lợi hại! Một kẻ đầu óc thông minh, một người thì vừa có sức lực lớn, lại còn biết kiếm tiền....



"Còn chửi nữa không?"



"Không, không dám...."



Lý Ỷ La dừng tay, lúc này Phú Quý tẩu đã đau đến mức chẳng còn sức kêu rên.



"Tôi đã chướng mắt bà từ sớm! Người ta tuổi càng lớn thì tâm tính càng hiền hòa. Bà thì ngược lại, càng già càng khắc nghiệt. Bà xem thường nữ nhân, hành hạ hai tẩu tử, sao không tự nhìn lại bản thân bà cũng là nữ nhân?"



Phú Quý tẩu kêu rên ui da, vừa khóc vừa nói: "Trước kia mẹ chồng ta cũng đối với ta như vậy....."



Lý Ỷ La ngẩn ra, không ngờ Phú Quý tẩu miệng mồm độc địa này thời còn trẻ cũng từng bị mẹ chồng ngược đãi. Nhưng vậy thì sao? Người đáng thương tất có chỗ đáng giận!



"Cho nên bây giờ bà mới hành hạ con dâu của bà để bù lại? Tự bà cũng biết mùi vị kia không dễ chịu, tại sao không biết suy bụng ta ra bụng người mà đối xử tốt với hai con dâu của bà? Một hai cứ phải hành hạ hai người họ, bà làm vậy thì tâm trạng mới thấy cân bằng phải không?"



Phú Quý tẩu khóc nức nở, trong mắt còn có chút mờ mịt: "Người khác không phải đều là như vậy sao? Nữ nhân chính là thứ lỗ tiền, đây có là gì?"



Lý Ỷ La nghe xong bỗng rơi vào trầm mặc. Quy tắc ở xã hội này quá ràng buộc nữ tử, nam nhân ức hiếp nữ nhân, mà nữ nhân cũng ức hiếp lẫn nhau. Càng đáng sợ hơn là, người đi đầu bảo vệ những quy tắc này lại chính là nữ nhân.
"Đúng vậy! Chỉ có hai ngày đầu là bán không tốt bằng bây giờ thôi!"



Tần mẫu mừng thay cho Tần Phấn và Trương Thúy Thúy, nhưng nhớ tới Tần Diệu và Mã Đại Ni thì lập tức giận điên người. Hai đứa không biết lo xa kia, nếu đổi thành người khác có được công thức món ăn như vậy, khẳng định sẽ tìm mọi cách kiếm tiền. Bọn chúng thì ngược lại, đánh cá ba ngày lại phơi lưới hai ngày. Thật uổng phí lòng tốt của Ỷ La.



Tần Phấn và Trương Thúy Thúy đều là người cần mẫn, tất nhiên cũng không quen nhìn tính tình lười nhác của phu thê Tần Diệu. Tần Phấn không vui nói: "Nhị đệ và nhị đệ muội đúng là không nên thân!"



Thu dọn xong, Lý Ỷ La cùng Tần mẫu theo phu thê Tần Phấn đến chợ mua nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai, xong mới cùng nhau trở về.



Những ngày sau đó, Lý Ỷ La bận rộn thêu đơn hàng mới, Tần Phấn và Trương Thúy Thúy ra sức buôn bán kiếm tiền, đảo mắt đã đến cuối năm.



Như thế, tính tới nay, Lý Ỷ La đến Tần gia đã được một năm rưỡi. Thỉnh thoảng, nàng nhẳm tính thử ngày tháng mà thấy giật mình, thời gian sao lại qua nhanh như vậy, dường như đến Tần gia là chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.



Đến cuối năm, Lý Ỷ La lấy cớ mình ngày đêm thêu không ngừng, nên tốc độ nhanh hơn, ngoại trừ hoàn thành hai đơn hàng, còn thêu thêm một bức tranh thêu khác nữa. Việc này khiến Tiền phu nhân mừng rỡ không thôi.



Một năm vừa qua, người Tần gia đồng tâm hiệp lực, cuộc sống phải nói là biến hóa đến nghiêng trời lệch đất. Mùa đông năm nay, các phòng đều may áo bông và chăn mới thật dày. Mấy đứa bé cũng thay áo bông mới hết.



Bên ngoài tuyết rơi rào rạt, trong nhà mọi người hòa thuận vui vẻ.



Mọi người một bên rang đậu phộng, hạt dẻ, một bên quây quần trò chuyện nói cười.



"Năm nay mùa màng không tệ, sang năm chắc chắn sẽ càng tốt hơn!" Tần phụ tươi cười, vừa hút thuốc vừa nói.



Từ sau lần náo loạn với đại phòng và nhị phòng, Tần phụ quả thật không qua lại cùng hai phòng bên kia nữa. Dù sau đó đại phòng, nhị phòng từng nhiều lần tìm đến cửa, nhưng thời điểm mấy huynh đệ Tần gia đuổi người, Tần phụ đều có thái độ ngầm đồng ý.



Vì thế, mọi người trong nhà không còn xa lánh Tần phụ nữa, mà thân cận với ông hơn. Tần phụ tất nhiên cảm nhận được sự thay đổi đó, cả người đều thấy thoải mái. Thì ra được cốt nhục thân sinh của mình gần gũi thân cận, lại vui vẻ đến như vậy.



"Cha, mẹ, tháng tư sang năm con định đi thi phủ, đến tháng sáu tiếp tục thi viện." Trước khi Tần Chung bệnh nặng đã từng thi huyện, đổ được đồng sinh. Lúc chuẩn bị thi phủ thì xảy ra tai nạn rơi xuống nước, cho nên mới trì hoãn hết ba năm.



"Tốt! Đi đi! Thi cho tốt!" Tần phụ nằm mơ cũng hy vọng trong nhà có được một người làm rạng rỡ tông môn, giúp Tần gia Đông Sơn tái khởi. Tần Chung vừa dứt lời thì ông lập tức kích động không thôi.



"Chung nhi, thân thể con vừa mới khỏe lại, có cần chờ thêm ít lâu nữa không?" Tần mẫu lo lắng cho sức khỏe Tần Chung, cũng lo lắng con mình vừa khỏi bệnh, học hành lại không được bao lâu, nếu thi không đậu sẽ bị đả kích.



"Mẹ, không sao đâu! Con sẽ đi theo chăm sóc tướng công thật tốt!" Lý Ỷ La vội đáp.



"Được, có Ỷ La con theo chăm sóc, mẹ cũng yên tâm!" Ỷ La làm việc có trật tự, can đảm thận trọng, sức lực lại lớn, nếu có Ỷ La đi theo, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chính nó và Chung nhi.



Tần Chung nhìn sang Lý Ỷ La, không kiềm được mà cong cong khóe môi: "Ừm, nương tử cũng đi theo đi!"



_________



Tác giả có lời muốn nói:



Tần Chung: Đang phát rầu vì không biết làm cách nào thuyết phục nương tử, bỏ nàng vào túi tiền mang theo bên người, không ngờ nương tử lại tự mình lên tiếng trước, hắn và nương tử quả nhiên là trời sinh một đôi!



Trong lòng nam nhân nào đó nhảy cẫng lên, vui quá!