Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 84 : Tâm sự thiếu nữ

Ngày đăng: 13:15 30/04/20


Edit: Sahara



"Về tới rồi! Về tới rồi! Tam đệ, tam đệ muội, cuối cùng hai người cũng về rồi!" Lý Ỷ La và Tần Chung vừa xuống thuyền, Trương Thúy Thúy và Tần Phấn liền đi lên đón.



"Đại ca, đại tẩu." Lý Ỷ La vội bước tới nắm tay Trương Thúy Thúy: "Sao mọi người biết được khi nào bọn muội trở về?"



Trương Thúy Thúy nói: "Chúng ta đâu có biết. Là sau khi quan sai đến báo tin, mẹ bảo chúng ta lúc bán đồ ăn ở bến tàu thì để ý một chút."



"Đại tẩu, làm tẩu vất vả rồi!" Lý Ỷ La vội nói.



"Haiz, việc này thì có gì vất vả, chúng ta mau về nhà thôi. Nếu cha mẹ biết hai người đã trở về, chắc chắn sẽ rất mừng cho xem." Trương Thúy Thúy nắm tay Lý Ỷ La, cùng đi về phía trước.



Bên kia, Tần Phấn cũng vô cùng hưng phấn vỗ vai Tần Chung, liên tục nói: "Tam đệ, làm tốt lắm! Đệ thật có bản lĩnh!"



"Tam đệ về rồi! Ha ha ha ha, tam đệ về rồi! Tú tài công nhà chúng ta đã về rồi! Chưởng quầy, hôm nay tôi xin nghỉ nửa ngày." Tần Diệu chạy ra từ kho hàng, liếc mắt một cái đã thấy ngay Lý Ỷ La và Tần Chung.



Chưởng quầy cũng hiểu được: "Đi đi! Trong nhà có chuyện vui lớn, cũng nên ăn mừng."



"Chưởng quầy, cha tôi nói chừng nào tam đệ về sẽ đãi tiệc rượu, đến lúc đó, ngài cũng đến nhà chúng tôi uống chung rượu nha!"



Chưởng quầy đồng ý: "Mọi người đã có lòng mời, lúc đó ta nhất định sẽ tới."



Nói vài câu với chưởng quầy xong, Tần Diệu thu thập ít vật dụng của mình rồi phi như bay đến trước mặt Tần Chung, đấm vào ngực Tần Chung một cái: "Hảo tiểu tử! Vậy mà có thể đỗ được hạng nhất!" Lúc Tần Chung đi thi, Tần Diệu có nói dù không thi đậu cũng không sao, đó chẳng qua là do không muốn tạo áp lực cho Tần Chung, bây giờ Tần Chung đã thi đỗ, Tần Diệu vui mừng không kém bất kỳ người nào trong nhà.



Tần Chung vươn tay ôm Tần Diệu: "Nhị ca!"



Tần Diệu ngẩn ngơ, rồi vỗ vỗ lưng Tần Chung: "Đi thôi! Chúng ta cùng về nhà!"



"Ông chủ, đồ ăn này của các người còn bán nữa không? Sao không có ai vậy?" Trước sạp hàng Trương Thúy Thúy và Tần Phấn còn đang có rất nhiều người. Vốn dĩ đang bán đồ ăn bình thường thì đột nhiên ông chủ và bà chủ lại chạy đi.



Trương Thúy Thúy và Tần Phấn quay lại mở nắp nồi ra: "Hôm nay trong nhà có hỉ sự, số đồ ăn này toàn bộ tặng cho mọi người. Nào nào, tự mình lấy, nhưng mỗi người chỉ được lấy một phần thôi."




Tần Phương cắn cắn môi, hạ quyết tâm nói: "Tam tẩu, muội cũng không biết phải làm sao! Ngày đó, mẹ đi với muội lên huyện bán đồ thêu, sau đó thì đến bến tàu phụ đại ca, đại tẩu bán đồ ăn. Muội đứng phía sau mẹ, bỗng nhiên cảm thấy có người sờ.... Sờ mông muội...." Lúc Tần Phương nói đến đây, cả người hơi hơi run lên.



Hai mắt Lý Ỷ La lạnh xuống, Tần Phương là cô nương chưa chồng, nếu chuyện này truyền ra ngoài....



"Sau đó thì sao?" Lý Ỷ La đè tay Tần Phương lại, để nàng ta từ từ nói.



Có lẽ độ ấm từ tay Lý Ỷ La đã tiếp thêm năng lượng cho Tần Phương, Tần Phương hơi bình tĩnh lại, tâm trạng ổn hơn một chút: "Lúc ấy muội không còn biết gì hết, không biết phải làm sao, khi muội quay đầu lại thì thấy có một người thiếu niên đang dùng đòn gánh đánh tên lưu manh háo sắc kia, muội còn kia y nhỏ giọng nói: Còn dám trêu chọc cô nương nhà người ta, ta lập tức bắt ngươi đến nha môn! Tên lưu manh kia sợ hãi chạy đi. Người thiếu niên kia gật đầu mới muội một cái rồi cũng bỏ đi!"



"Chuyện xảy ra khi nào?"



"Hai tháng trước!"



Hai tháng trước, khi ấy Tần Chung còn chưa đỗ tú tài, chắc là không phải cố ý giả làm anh hùng cứu mỹ nhân. Tiểu tử kia cứu Tần Phương, lại không để lộ chuyện này, có thể thấy được không phải là người thừa cơ trục lợi.



Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nếu náo loạn truyền ra ngoài, gã lưu manh kia chắc chắn sẽ bị đánh một trận, nhưng theo phong tục thời đại này, mấy lời đồn ác ý e là cũng sẽ rơi hết lên người Tần Phương. Thanh danh của Tần Phương và cả thiếu niên kia cũng sẽ bị ảnh hưởng xấu.



"Tiểu muội, muội có lời gì cứ việc nói thẳng ra, có phải muội muốn cám ơn y không?"



Tần Phương gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Chuyện này cứ canh cánh trong lòng muội mãi, muội không dám nói với ai. Cái hôm quan sai đến báo tin, muội lại nhìn thấy y. Sau đó muội mới biết thì ra nhà của y cũng từng đề thân với nhà mình. Nhưng mà hôm đó, cha mẹ y lại trực tiếp dẫn theo y đến Tần gia, hình như đã khiến mẹ không vui nên mẹ không xem xét nhà bọn họ nữa."



"Muội thích tiểu tử kia?"



Tần Phương vội xua tay: "Không phải! Muội cũng không biết! Muội chỉ cảm thấy, nhìn thấy y thì có cảm giác.... An tâm!"



____________



Tác giả có lời muốn nói:



Trương Tiểu Đào: Chửi bới thần tượng của ta, còn nói xấu bạn thân của ta, không đánh ngươi thì đánh ai?