Phúc Diễm Tiêu Dao (Dịch)

Chương 44 : Quyết định của Lưu An

Ngày đăng: 00:58 27/06/20

Thật là nam nhân vô sỉ! Không ngờ hắn lại có ý nghĩ như vậy, đó là thê tử của mình a, hắn lại tính toán vì quyền lực mà bán nàng? Hắn cầm chặt điện thoại trong tay, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn.
Mình làm cái chức cục trưởng này đã nhiều năm, nếu như không nắm lấy cơ hội lần này, tương lai rất có thể bị kéo xuống ngựa! Không thể! Đây là điều mà hắn tuyệt đối sẽ không để xảy ra. Mình thật vất vả mới leo lên chức vụ này a.
Mà lúc này, Lam Thục Nghi lại đột nhiên cảm giác mình đã bị phát hiện! Mình rõ ràng nhớ để điện thoại di động trên ghế sa lon, tại sao hiện tại không thấy đâu?
"Chẳng lẽ —— "
Nghĩ đến rất có thể là trượng phu của mình lấy được, mỹ thiếu phụ trẻ đẹp bỗng nhiên run rẩy một hồi, thân thể thành thục nhẹ nhàng mà đung đưa, hô hấp cũng có chút dồn dập.
Chẳng qua là, lòng của nàng từ từ trầm xuống.
Trượng phu vô tình làm cho nàng rất thất vọng. Cho dù hắn ở bên ngoài tiếp tục bao nuôi vợ bé, mình cũng không muốn đi quản. Sự thương tâm khiến cho Lam Thục Nghi thậm chí còn nhớ lại tình cảnh mình phản bội trượng phu.
Bị một tiểu nam hài mười lăm, mười sáu tuổi tách hai chân, đâm vào thân thể của mình! Bất quá, khoái cảm đó cũng nàng cũng chưa từng gặp trước đây, cảm giác chật chội phong phú, cảm giác tê dại, còn có cái cảm giác khuất nhục khi bị chinh phục, thật sâu kích thích nàng.
"Nữ nhân! Chỉ cần có tiền có quyền thì muốn bao nhiêu nữ nhân cũng có!"
Lưu An bỗng nhiên tự nói, lão bà của mình so với con đường làm quan, thật sự là quá mức bé nhỏ không đáng kể! Chỉ bất quá, thân là nam nhân, lại muốn lão bà của mình ở dưới thân người khác để bị giày xéo? Không thể không nói đó là một loại bi ai! Không có nam nhân nguyện ý để nữ nhân của mình bị người khác nhúng chàm. Chẳng qua Lưu An lúc này lại làm ra quyết định trọng yếu.
Oanh!
Lúc này ở gian phòng bên ngoài Lam Thục Nghi, dựa lưng vào cửa, cả người vô lực mà co quắp ngồi dưới đất. Trượng phu lẩm bẩm đều bị nàng nghe được. Lão công của mình, vì có thể lôi kéo quan hệ với Hàn Tuyết mà tính toán bán đứng mình!
"Lưu An, ngươi tàn nhẫn!"
Cục trưởng phu nhân thẫn thờ, đối với lão công, nàng thật sự tuyệt vọng. Hoặc là, hắn vẫn luôn xem mình chỉ là một công cụ mà thôi. Nếu ngươi đã nói như vậy, ta sẽ làm theo điều mà ngươi mong muốn!
"Ách —— "
"Hỗn đản, mau dừng lại. Ta... Không còn khí lực!"
Lâm Vãn Tình bỗng nhiên ôm lấy Diệp Hi, hai chân kẹp lại hông của hắn. Nàng dồn dập mà thở hổn hển, trên mặt đỏ bừng. Áo lót lúc này đã rơi xuống đất. Đôi nhục cầu nặng trĩu mất đi trói buộc nhưng không có một chút rủ xuống, vẫn mềm mại đầy đặn mà đứng vững ở trước ngực của nàng. Da thịt trắng như tuyết vô cùng mịn màng lúc này lại càng thêm hồng hào diễm sắc.
"Hiệu trưởng đại nhân, ngài không phải nói muốn giày xéo ta sao?"
Diệp Hi trên mặt lúc này là nụ cười đắc ý. Nhìn mỹ phụ đang ngồi ở trên người mình, hai tay của hắn lại hết sức không an phận mà vuốt ve bắp đùi mang tất chân màu đen."Hãy để cho ta ở phía trên nga."
"Không được cử động!"
Lâm Vãn Tình lấy hai tay đè chặt lồng ngực tiểu nam hài, mị nhãn như tơ mà trừng mắt một cái: "Trước hết để cho ta... Nghỉ ngơi một chút."
Nàng thật đúng là mệt muốn chết rồi. Mới vừa rồi kích tình triền miên làm cho nàng lúc này không còn chút sức lực nào, cũng chỉ có hai chân có chút khí lực kẹp lại phần eo của hắn mà thôi.
Diệp Hi còn không có phát tiết được dục hỏa, trên mặt cười khổ: "Nhưng như vậy rất khó chịu a, ngươi sung sướng cũng không nên bất kể sống chết của ta chứ!"
Vừa nói, hắn giật giật phần eo của mình.
"Ưm."
Lâm Vãn Tình trên mặt lại càng đỏ bừng vô cùng kiều diễm, cảm giác dị vật bên trong thân thể, nàng bỗng nhiên nhéo hông tiểu nam hài: "Kêu ngươi đừng động!"
Nhưng Diệp Hi lại bỗng nhiên dùng sức ôm thắt lưng mỹ phụ hiệu trưởng, từ trên ghế salon đứng lên!
"Ngươi làm gì!"
Lâm Vãn Tình chỉ cảm thấy thân thể của mình bỗng nhiên mất đi thăng bằng. Cặp đùi đẹp vô thức mà dùng sức kẹp chặt eo tiểu nam hài, hai tay ôm lấy cổ của hắn để phòng ngừa mình ngã xuống.
Tình cảnh này có chút tức cười. Bất quá lại tràn đầy vẻ đẹp khác thường. Đôi nam nữ thân phận khác biệt, chênh lệch tuổi tác, chiều cao bất đồng!
Một người là phụ nữ có chồng, người vợ thành thục. Một người là học sinh trung học chưa trưởng thành. Phối hợp như vậy quả thực là không thể nghĩ đến. Hơn nữa đôi chân thon dài của mỹ phụ hiệu trưởng mang theo tất chân màu đen hấp dẫn đã thi triển hết được nét phong vận, nàng dùng chút sức lực cuối cùng kẹp lấy eo tiểu nam hài, hai vú thỉnh thoảng mà đè ép ở trên người của hắn, mà nhục bổng của Diệp Hi, lại ở trong thân thể nàng, được âm đạo che chở!
"Chúng ta, đi tắm uyên ương!"
Diệp Hi trên mặt xuất hiện nụ cười tà ác, cứ như vậy kết hợp thân thể với nữ hiệu trưởng, từng bước đi về phía trong phòng tắm. Mỗi bước đi, Diệp Hi đều cố ý nhún nhảy, bước thấp bước cao khiến cho nhục bổng càng thêm đâm sâu vào mỹ huyệt, mà mỗi lần như vậy, Lâm Vãn Tình đều không nhịn được mà rên rỉ, âm thanh khoái hoạt vang vọng cả căn phòng.
"Ào ào..."
Đài sen chảy xuống dòng nước ấm, đánh thẳng vào hai thân thể đang dính sát vào nhau. Không có tiếng nói, vẻn vẹn chỉ có tiếng nước chảy cùng với tiếng thở gấp của đôi nam nữ.
"Đủ rồi!"
Lâm Vãn Tình hai tay chống trên bồn tắm, cái mông nhếch lên, quay đầu lại trợn mắt nhìn Diệp Hi một cái:
"Nhanh dừng lại!" Nàng thật sự có điểm chịu không được.
"Ân."
Ngoài dự tính của nàng, Diệp Hi thế nhưng không có tiếp tục, mà rất nghe lời mà ngừng lại. Tùy ý để nước ấm cọ rửa thân thể, cuối cùng Diệp Hi mới lấy khăn lông choàng lên thân thể thành thục của nữ hiệu trưởng.
Động tác của hắn rất ôn nhu, giống như đang che chở bảo bối quý giá nhất. Thậm chí để cho Lâm Vãn Tình cũng có cảm nhận sự trân trọng thương tiếc của hắn. Cho tới nay, nàng vẫn luôn cao ngạo, thậm chí trượng phu ở trước mặt còn nơm nớp lo sợ nàng. Chưa từng cảm nhận được cái cảm giác nữ nhân được chăm sóc, không ngờ nàng lại nhận được nó từ nhi tử của mối tình đầu! Đây không thể không nói là một loại châm chọc.
"Lạnh?"
Diệp Hi hơi cúi người xuống, cảm giác được mỹ phụ đang run rẩy, hắn lại bỗng nhiên bế nàng lên. Lúc này Lâm Vãn Tình, lại hơi nhắm hai mắt lại, tùy ý để nam hài tháp hơn mình ôm lấy.
"Thình thịch... Thình thịch..."
Tiếng tim đập của cả hai như cùng vang lên, giống như một loại ma lực dụ dỗ, lôi kéo trái tim nàng.
"Ôm ta trở về phòng, ta mệt mỏi." Nàng thấp giọng nói.
Diệp Hi ôm nàng, nhẹ nhàng mà đem nàng đặt trên mặt giường lớn, không biết là do lạnh hay xấu hổ, LÂm Vãn Tình liền chui vào trong chăn. Từ đầu đến cuối, Lâm Vãn Tình cũng không nói gì nhưng cũng không có khóc lóc thảm thiết. Nàng đang suy nghĩ, mình đến cùng có phải là mặt ngoài thánh khiết, bên trong là nữ nhân lẳng lơ?
Diệp Hi có chút bất đắc dĩ nhìn mỹ phụ trong chăn, Lâm Vãn Tình đã xoay người sang chỗ khác không tạo cơ hội cho tiểu nam hài tiếp tục giày xéo mình.
Bất quá, lòng của nàng lại đang chảy máu.
Thân thể của nàng, lúc này đã hoàn toàn mất hết khí lực. Giữa hai chân vẫn còn sưng đỏ! Còn một chút đau đớn và ngứa ngáy. Trên người của nàng trần như nhộng, cũng chỉ có cái chăn che chở. Dáng vẻ thướt tha mềm mại, tư thái quyến rũ phập phồng, hai chân thon dài khép lại, cái mông rất tròn và đầy đặn hơi đội lên chiếc chăn.
"Ực ực..."
Diệp Hi giống như một đầu ác lang còn ăn không đủ, ánh mắt gắt gao nhìn mỹ thiếu phụ đang nằm nghiêng đưa lưng về phía mình.