Phúc Diễm Tiêu Dao

Chương 22 : Diễm Mẫu Phong Tình

Ngày đăng: 10:48 27/06/20

Da thịt trắng hồng để cho Diệp Hi đột nhiên cảm giác được trước mắt của mình là một khu vực tràn ngập tuyết trắng vô tận, giống như hắn đang đứng trên đỉnh Everest vậy!
Từng đường cong tròn trĩnh, đầy đặn thoạt nhìn một tay cũng không ôm trọn!
"A!"
Chỉ thấy Hàn Tuyết bỗng nhiên che hai tay lại trước ngực của mình, trên mặt lộ ra một tia vẻ giận: "Xoay người sang chỗ khác!"
Thân là lãnh đạo cấp trên, nàng một khi tức giận luôn có cảm giác không giận mà uy, tư thái cao cao tại thượng nhất thời để cho nhi tử cả người run lên. Mặc dù trong lòng hắn hận không được tiến lên nhìn một chút, nhưng vẫn theo lời xoay người qua chỗ khác. Chẳng qua hắn vốn đang nằm co quắp tựa trên ghế sa lon đột nhiên xoay người làm hắn bỗng nhiên rơi xuống đất. Truyện được copy tại Truyện FULL
"Ôi!"
Cái trán va chạm ở trên sàn nhà phát ra tiếng vang trầm muộn.
"Ngươi đứa bé này!"
Hàn Tuyết mặc vào một bộ quần áo, vội vàng đi tới bên người đở hắn dậy: "Chuyện gì phải hấp tấp như vậy chứ? Để mẹ nhìn xem có sưng hay không."
Hương thơm nhàn nhạt, để cho Diệp Hi cảm nhận được một trận tâm hồn ngất ngây, khoảnh khắc mới vừa nãy để cho hắn không cách nào quên được. Đặc biệt là cặp song nhũ đầy đặn lúc này cũng bị áo khoác che dấu, hai tòa núi non cao ngất để cho tất cả mọi nữ nhân khác phải ghen tị lộ ra trước mắt hắn.
"Ai, nhẹ một chút, đau quá!"
Trên trán nổi lên một khối máu bầm, lúc ngón tay Hàn Tuyết đụng vào làm Diệp Hi cả người run lên, vội vàng đẩy ra nàng.
"Đáng đời!"
Nghĩ đến mới vừa rồi nhi tử dùng cái loại ánh mắt làm cho nàng cảm thấy không được tự nhiên, Hàn Tuyết trong lòng chưa kịp tức giận đã nhìn đến trán hắn bị thương, trong lòng vừa giận vừa thương nói: "Con trước tiên ngồi yên không nên cử động, để mẹ đi phòng bếp lấy trứng gà thoa một chút, như vậy máu bầm mới có thể tán nhanh được."
"Nha."
Diệp Hi gật đầu máy móc, nhìn thân ảnh mụ mụ rời đi, dáng người gợi cảm quả thực so với tất cả nữ nhân hắn từng thấy đều muốn tốt hơn nhiều lắm.
"A!"
Một tiếng vỗ tay vang lên, trên gương mặt hắn đã in một bàn tay. Hung hăng mà tát mình một bạt tai, hắn than thở: "Ta sao thế này? Tại sao bỗng nhiên trở nên háo sắc như vậy?".
Trước kia cho dù đối mặt với Hàn Tuyết chỉ quấn một cái khăn tắm hắn cũng không có loại phản ứng này, nhưng hắn bây giờ thật giống như trở nên tà ác hơn nhiều lắm.
"Chẳng lẽ nói, đây chính là cái gọi là nam nhân?".
Nghĩ đến mình mới vừa kết thúc thân xử nam, Diệp Hi liền một trận kích động! Ở trên người cục trưởng phu nhân đã để hắn nếm được tư vị của nữ nhân! Cái loại cảm giác bị bao quanh thật chặt khít đã kích thích để cho hắn không cách nào quên được!
"Nữ nhân, nguyên lai tốt đẹp như vậy!"
Hiện tại Diệp Hi mới biết được, tại sao nam nhân lại không thể rời bỏ nữ nhân! Nam nữ nam nữ, không có nam cũng không có nữ! Đồng dạng không có nữ cũng không có nam! Nam nhân chinh phục thế giới, nữ nhân thông qua nam nhân khống chế thế giới!
"Nam nhân!"
Diệp Hi bình tĩnh đứng lên, ánh mắt lại rơi vào tấm ảnh gia đình đặt cạnh TV.
"Để cho ba ba biết, hắn không theo ta liều mạng mới lạ!".
Diệp Hi nhìn phụ thân trong tấm ảnh, đó là một thanh niên thoạt nhìn rất trẻ tuổi và tràn đầy sức sống, lúc ấy ba ba chỉ có chừng hai mươi tuổi. Diệp Hi lớn lên rất giống hắn, Diệp Ngạo Dương vóc dáng rất cao lớn, nhưng lại không mập mạp. Thân là kết tinh của hắn cùng Hàn Tuyết, Diệp Hi tựa hồ trời sanh đã gặp may mắn, vuaf sinh ra đã mặc định là thiên tử quyền phú ngập trời.
"Ba ba? Ha hả, không biết hắn hiện đang làm gì?".
Ánh mắt của Diệp Hi bỗng nhiên trở nên mê ly lên, cha của mình, cơ hồ chỉ có một hai tháng mới có thể về nhà một lần. Hơn nữa, Diệp Hi rất rõ ràng, cha mẹ của mình có tình cảm cũng không tốt lắm. Cho dù chưa từng thấy bọn họ gây lộn, nhưng hắn không chút nào cảm thụ tình thụ mẫu ấm áp. Từ nhỏ đến lớn, hắn cũng luôn luôn bị phong bế trong vòng tư tưởng như vậy.
"Ai, không biết, ta sau này có thể hay không cưới một người xinh đẹp giống mụ mụ làm lão bà?".
Diệp Hi một lần nữa ngồi ở trên ghế sa lon, chẳng qua là trong đầu của hắn bỗng nhiên vang lên một cái thanh âm thập phần tà ác:
"Một cái? Chẳng lẽ ngươi cũng chỉ muốn một nữ nhân?"
"Nữ nhân a... Thật sự là kiệt tác hoàn mỹ nhất của ông trời!"
Diệp Hi trong lòng thầm nghĩ, nhưng là chỉ cần nhớ tới mấy tiếng trước mình còn nằm trên người cục trưởng phu nhân tung hoành ngang dọc tràn đầy cảm giác chinh phục lại kích thích trong tâm hắn trở nên mãnh liệt mênh mông!
Ai nói nam nhân chỉ có thể có một nữ nhân?
Những người đó không có thực lực mà thôi!
Mà mình thì sao?
Trong đầu Diệp Hi đã có một ít mầm móng tà ác nảy sinh, vào giờ khắc này bắt đầu nẩy mọc rể! Không lâu trong tương lai, hắn có lẽ sẽ rơi vào vô tận tà ác trong địa ngục.
Nhưng dù như vậy thì sao?
Đúng như một câu kia nói: một khi Thiên Tử ba có nghìn mỹ nữ, đâu thèm nhìn đại hồng thủy ngập trời sau lưng! Cho dù che thiên hạ cũng được, bất quá chỉ là một cuộc phồn hoa! Bản tính con người cũng là ích kỷ, người nào có tinh thân đại công vô tư như vậy!
"Có lẽ, ta còn có thể đem mụ mụ...".
Diệp Hi bỗng nhiên nắm chặc quả đấm, ánh mắt lại nhìn về phòng bếp, vào giờ khắc này trong tâm hắn nhảy lên dữ dội, tựa hồ hắn đã bắt đầu nhảy xuống vực thẳm rồi.