Phúc Diễm Tiêu Dao

Chương 51 : Mẫu Thân Trách Mắng

Ngày đăng: 10:48 27/06/20

"Tại sao lại như vậy chứ?"
Lúc này Hàn Tuyết vẫn không dám tin! Nhi tử của mình làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, hắn chỉ có mười lăm mười sáu tuổi a! Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Cho dù trong lòng nói như vậy, nhưng lỗ tai vẫn nghe thấy âm thanh tràn đầy kiều mỵ và dục niệm rên rỉ của nữ nhân, còn có tiếng va chạm của hai thân thể vô cùng chân thật, giống như áp lực vô hình làm cho tâm trí Hàn Tuyết rung động, Hàn Tuyết hô hấp càng ngày càng dồn dập! Trên mặt của nàng cũng đã hiện lên một tia ửng đỏ! Nàng đối với thanh âm của con trai quá mức quen thuộc!
"Mau nằm úp xuống để ta làm từ phía sau."
Đó cũng là tiếng nói của nhi tử mà Hàn Tuyết nghe được!Lúc này Hàn Tuyết cảm thấy đại não trống rỗng! Nàng không thể tưởng tượng được nhi tử sẽ nói ra ngôn từ dâm uế như vậy! Hắn vẫn luôn tỏ ra ngoan ngoãn khi đứng ở trước mặt của mình a!
Phòng khách có chút u ám, mờ ảo do rèm cửa sổ đã bị kéo xuống, đèn cũng không được mở, làm cho người ta có một loại cảm giác quái dị! Hòa theo từng tiếng rên rỉ ngọt ngào của nữ nhân làm thân thể Hàn Tuyết cũng trở nên mẫn cảm! Hai nhục cầu đầy đặn trước ngực lúc này giống như nhận lấy kích thích, hai núm vú từ từ trở nên cứng rắn.
Mà hai chân của nàng có chút tê dại ngứa ngáy mà nhẹ nhàng cọ sát lẫn nhau, trên khuôn mặt đỏ ửng cũng do từ đó truyền đến. Nghe tiếng phóng đãng rên rỉ, nàng sao có thể không có nửa điểm phản ứng! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
"Tiểu lão công...Ân...Chậm lại chút...Của ngươi ...quá to... Ân... A... Ta sắp chịu không được...Ân..."
Trong phòng khách, người đàn bà kia lại bỗng nhiên trở nên càng thêm phóng đãng! Thanh âm của nàng tràn đầy thỏa mãn cùng khát vọng! Điểm này dù Hàn Tuyết không có tận mắt nhìn thấy nhưng vẫn suy đoán được!
"Tại sao... Thanh âm này có chút quen tai?"
"Thật ra... Rốt cuộc là người nào?"
Hàn Tuyết lúc này tâm tình càng thêm tò mờ! Rốt cuộc là nữ nhân nào mà để nhi tử làm ra chuyện như vậy Mang theo nỗi bất an cùng sợ hãi, Hàn Tuyết dùng hai tay nhẹ nhàng mà đẩy cửa phòng, từng chút từng chút, rón rén bước vào.
Trái tim của nàng đang run rẩy, nhưng nàng cũng không có dừng lại. Mà từ từ nhích tới gần địa phương phát ra tiếng rên rỉ đó! Mượn ánh sáng yếu ớt, Hàn Tuyết chỉ thấy mình căn bản là không nhìn rõ phòng khách! Bất quá, ánh mắt của nàng lại bỗng nhiên lóe lên một cái: "Đó là —— "
Theo ánh mắt của nàng, hai thân ảnh không nhìn rõ mặt lúc này đang kết hợp ở chung một chỗ! Một hắc ảnh lúc này đứng trên mặt đất, hai tay ôm lấy người đàn bà đang nằm úp sấp ở trước mặt hắn, mà thân ảnh phía trên đang không ngừng chuyển động mông đẩy về phía trước! Hàn Tuyết cũng chỉ thấy được như vậy! Bên trong phòng ánh sáng lờ mờ, Hàn Tuyết không nhìn thấy rõ! Bất quá, tiểu hắc ảnh kia lại dĩ nhiên là nhi tử của mình!
Lúc này, dã chiến giống như đã tiến vào giai đoạn gay cấn! Âm thanh va chạm xuất hiện nhiều hơn, tiếng rên rỉ phóng đãng cũng to hơn không ngừng mà truyền vào bên tai Hàn Tuyết! Cho dù nàng là một mỹ phụ thành thục đoan trang cũng cảm nhận được mặt đỏ tới mang tai!
Khoảng cách gần như vậy mà cảm nhận cảnh tượng dâm mỹ như thế, nàng thật sự không biết làm sao! Hơn nữa nhi tử của nàng lại là một trong hai người đó!
Trời ạ! Cái bóng đen kia, thật sự là nhi tử của mình sao?
"Tiểu Hi, hắn..."
Hàn Tuyết lúc này hai mắt đã phún hỏa, nhưng trong lòng lại đang sợ hãi! Không biết tại sao nàng luôn cảm thấy, mình thật giống như hoàn toàn không thể tiếp nhận!
"Sảng khoái!"
Hình như là cố ý nhắc nhở mẹ của mình, Diệp Hi vào lúc này bỗng nhiên bật thốt lên!
Thanh âm này...
Hàn Tuyết không có khả năng nhận lầm giọng nói của con trai! Đây thật sự thanh âm của con trai! Chẳng qua vì sao hắn lại làm ra chuyện tình phóng túng sa đọa như vậy!
Lại thấy hai cái chân đang đứng bên cạnh ghế sa lon bị nhi tử khiêng lên, hai tay nữ nhân liền ôm lấy cổ hắn! Một tiếng rên rỉ thỏa mãn trước nay chưa từng có vang lên làm cho trái tim Hàn Tuyết như bị đóng băng!
"Răng rắc..."
Cũng không biết Hàn Tuyết đụng phải địa phương nào, thế nhưng phát ra một tiếng động!
"Người nào?"
Nghe được thanh âm này, Diệp Hi lập tức run rẩy, ánh mắt quăng về hướng phát ra giọng nói!
"Mẹ..."
"Diệp Hi!"
Hàn Tuyết bỗng nhiên đem thanh âm của mình tăng thêm đê-xi-ben, hai mắt gắt gao nhìn nhi tử của mình: "Ngươi làm chuyện rất tốt!"
Nhất thời trong cơn giận dữ, nàng bỗng nhiên sải bước mà đi về phía cửa sổ, muốn đem rèm cửa sổ kéo ra! Chẳng qua một bóng đen cũng không cao vào lúc này lại chạy ra đại môn!
"Hô —— "
Hàn Tuyết dùng một tay đem rèm cửa sổ kéo ra! Ngoài cửa sổ ánh sáng chói mắt thoáng cái chiếu vào phòng, để gian phòng khách trở nên sáng ngời rõ ràng! Nhi tử của nàng lúc này đang lúng túng muốn mặc một chiếc quần đùi!
"Nữ nhân kia đâu? Nàng đâu rồi? " Hàn Tuyết hai mắt trợn tròn mà nhìn chằm chằm nhi tử của mình, lại không thấy nữ nhân nào khác! Chẳng lẽ là ảo giác? Có thể sao? Mới vừa mình nghe được rõ mồn một!
"Nói chuyện với ngươi a! ", thấy nhi tử cúi đầu, lửa giận trong lòng nàng vào lúc này đề thăng tới cực điểm!
"Ba ", Hàn Tuyết dùng bàn tay búp măng giương lên, tát vào mặt nhi tử một cái! Cảm giác đau đớn làm cho Diệp Hi thấy vô cùng khó chịu!
"Còn không mau mặc quần vào!"
"Nha."
Diệp Hi gật đầu một cách máy móc, lúc này mới đem quần mặc vào gọn gàng, nhưng đầu vẫn cúi thấp không để cho mẫu thân nhìn thấy vẻ mặt.
"Nói, người đàn bà kia đi đâu rồi? Nàng là ai?"
Hàn Tuyết đặt mông ngồi trên ghế sa lon, đùi đẹp thon dài, đường cong thướt tha nhu hòa, chân ngọc nhẹ nhàng mà đung đưa làm cho người ta mê say! Lúc này hai cánh tay Hàn Tuyết khoanh trước ngực khiến cho cặp nhũ phong càng thêm nhộn nhạo cao vút.
Bất quá lúc này Hàn Tuyết lại rất tức giận, má ngọc kiều diễm xinh đẹp lúc này phủ một lớp sương lạnh, mũi ngọc thanh tú thở dốc làm cho hai ngọn tuyết phong càng thêm phập phồng hấp dẫn!
"Ực ực..."
Diệp Hi len lén lau nước miếng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ một cái lý do.
"Nàng là... Đồng học của ta."
Hắn cũng không dám nói cho mẹ của mình đó là cục trưởng phu nhân!
"Đồng học?"
Hàn Tuyết lông mày nhướng lên, lạnh lùng nói: "Ngươi mới mấy tuổi? Dĩ nhiên đã làm ra chuyện như vậy?"
Diệp Hi lại cúi đầu không nói gì.
"Hảo! Ngươi... ngươi rất được! Còn nhỏ tuổi cũng biết làm chuyện như vậy!"
Lửa giận trong lòng Hàn Tuyết lại một lần nổi bão: "Con làm như vậy thật làm mẹ thất vọng? Các con vẫn chỉ là học sinh trung học mà thôi!"
"Con... sẽ chịu trách nhiệm!"
Diệp Hi cố gắng nói xạo. Nhưng Hàn Tuyết lại càng thêm tức giận: "Chịu trách nhiệm? Con lấy cái gì để chịu trách nhiệm?
Diệp Hi lại một lần nữa cúi đầu, tình huống như thế này tốt nhất là không nên mở miệng thì tốt hơn! Hàn Tuyết ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm không nhi tử, thật lâu thật lâu!
Giống như, một thế kỷ đã trôi qua.
"Ai —— "
Hàn Tuyết thở nhẹ, giọng nói lại có một chút tự trách: "Cũng trách ta bình thường không có hảo hảo dạy con! Đây là lỗi của ta! Lỗi của ta!"
Thương tâm, giọng nói của nàng tràn ngập sự đau xót, thương tâm.
"Mẹ, thật xin lỗi."
Diệp Hi vẫn cúi đầu, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng lướt qua đôi mỹ nhũ cao ngạo, phập phồng nhấp nhô, khiến nam nhân tràn đầy động cơ phạm tội!