Phúc Diễm Tiêu Dao
Chương 56 : Xâm Lấn Mẫu Thân (2)
Ngày đăng: 10:48 27/06/20
Ở một khu nhà cao cấp trong thành phố Hoa Hải, Trương Ngọc Thiến có chút tức giận nói: "Hiện tại cũng giữa trưa, tiểu tử kia làm sao còn chưa tới?"
Dương Ngọc Linh nhìn vẻ mặt xanh mét của mẹ, trong lòng cũng thấp thỏm bất an. Diệp Hi rõ ràng đáp ứng mình sang ăn, nhưng hiện tại đánh điện thoại của hắn lại thủy chung không ai nhận! Hắn sẽ không phải muốn thả chim bồ câu lần nữa chứ?
"Bản thân ta muốn nhìn tên quan nhị đại kia lớn lối đến đâu! Lại dám ba lần bốn lượt thả chim bồ câu với Linh nhi nhà chúng ta!" Trương Ngọc Thiến cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói.
"Mẹ! Cũng không phải là ba lần bốn lượt. Chẳng qua là... Hai lần mà thôi..."
Dương Ngọc Linh cúi đầu thấp xuống, có chút ủy khuất nói: "Con thử gọi điện thoại cho hắn lần nữa xem."
"Linh nhi, con nói cho mẹ, có phải hay không thích hắn?"
"Con..."
Nghe mẫu thân nói toẹt ra như vậy, khuôn mặt Dương Ngọc Linh nhất thời trở nên đỏ bừng, vô cùng xinh đẹp khả ái. Cùng Trương Ngọc Thiến đứng chung một chỗ, một đôi mẫu nữ đúng là làm cho người ta mê muội!
"Không biết."
Dương Ngọc Linh có chút xấu hổ mà lắc đầu, có chút ủy khuất nói: "Nhưng hắn luôn lạnh nhạt đối với con."
"Nha đầu ngốc! Có muốn mẹ dạy con mấy chiêu không?"
"A? Mẹ lại nói nhảm gì đó!"
Dương Ngọc Linh bị lời nói của mẹ làm mắc cở đỏ mặt một trận, chỉ muốn tìm một cái lồ để chui vào.
"Không muốn học sao? Nga, như vậy coi như xong!"
Trương Ngọc Thiến ra vẻ muốn xoay người rời đi, nhưng cổ tay của nàng lại bỗng nhiên bị kéo lại: "Mẹ... mẹ nói đi. Con nghe..."
Thanh âm của nàng rất nhỏ như muỗi kêu, bất quá Trương Ngọc Thiến vẫn nghe được!
"Nữ nhi ngốc! Loại chuyện này có cái gì phải xấu hổ!" Nàng hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng thì thầm vào tai con gái của mình.
"Như vậy... Có thể được không?" Nghe xong mẫu thân nói, nét hồng trên mặt Dương Ngọc Linh càng thêm đậm, thậm chí cả lỗ tai của nàng cũng đỏ lên!
"Đó là đương nhiên! Hừ, nam nhân nào cũng có cái đức tính xấu xa đó! Nếu không được, mẹ sẽ thay con ra tay!" Trương Ngọc Thiến nở nụ cười đầy tự tin giống như đang trở lại thời kỳ thiếu nữ, lúm đồng tiền rực rỡ mê người.
"Ách, mẹ có phải cũng muốn nói làm nữ nhân của Diệp Hi?"
Dương Ngọc Linh nghe mẫu thân nói bậy bạ, bàn tay nhỏ bé bỗng nhiên bắt được hai vú trước ngực mẫu thân: "Mẹ thật xấu hổ muốn chết nga! Trâu già gặm cỏ non! Hắc hắc!"
"Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia!"
Trên mặt Trương Ngọc hiện lên một tia đỏ ửng, lại bỗng nhiên cười nói: "Cẩn thận mẹ đoạt Diệp Hi nga!"
"Mẹ cứ làm như vậy đi! Con cũng không ngần ngại để cả hai mẹ con chung một phu đâu!" Dương Ngọc Linh trêu ghẹo nói.
"Thối lắm! Chỉ biết nói bậy!".
Khắp biệt thự tràn đầy tiếng trêu đùa của hai mẹ con.
"Hắt xì!"
Diệp Hi lấy tay lau nước mũi, thầm nghĩ có phải bị lây bệnh của mẹ hay không, bất quá hắn vẫn lấy giấy lau đi chất lỏng màu trắng đục trên bàn! Không ngờ lúc nãy hắn thật sự nghĩ đến mẫu thân để tự sướng. Từ trên ghế đứng lên, Diệp Hi cũng cảm thấy khó chịu, đáy quần lưu lại một bãi dấu vết vô cùng rõ ràng.
"Chi nha."
Nhẹ nhàng mà đóng cửa lại, Diệp Hi chuẩn bị xuống phòng tắm hảo hảo tắm rửa một cái. Nhưng khi hắn đi qua gian phòng của Hàn Tuyết, lại quỷ thần xui khiến ngừng lại. xem tại TruyenFull.vn
"Thình thịch, thình thịch!"
Trong tim hắn lại bắt đầu tăng tốc! Giống như ở trong phòng có bảo vật hấp dẫn nhất của hắn vậy.
"Không biết... Mẹ có ngủ thiếp đi không?"
Diệp Hi thấp giọng lẩm bẩm, nhưng tay của hắn lại bỗng nhiên hướng tay vịn mở khẽ, cửa phòng nhất thời được mở ra một đạo khe hở, ánh sáng từ từ tiến vào. Diệp Hi loáng thoáng nhìn thấy mỹ phụ đang ngủ say trên mặt giường lớn. Bộ đồng phục làm việc đã được đổi thành bộ đồ ngủ, bờ vai thon gọn lõa lồ lộ ra vẻ mịn màng.
"Ực ực!"
Diệp Hi có chút nóng ran người mà nuốt nước miếng, hai chân giống như không được khống chế mà từ từ đẩy cửa phòng, thân thể của hắn từng chút tiến vào!
Thình thịch, thình thịch! Tâm hồn Diệp Hi đang kịch liệt nhảy lên! Hắn cảm giác được mình hiện tại giống như một tên trộm, nhưng loại hành vi vi phạm luân lý đạo đức lại càng đè ép mãnh liệt làm hắn có chút không thở nổi!
Dương Ngọc Linh nhìn vẻ mặt xanh mét của mẹ, trong lòng cũng thấp thỏm bất an. Diệp Hi rõ ràng đáp ứng mình sang ăn, nhưng hiện tại đánh điện thoại của hắn lại thủy chung không ai nhận! Hắn sẽ không phải muốn thả chim bồ câu lần nữa chứ?
"Bản thân ta muốn nhìn tên quan nhị đại kia lớn lối đến đâu! Lại dám ba lần bốn lượt thả chim bồ câu với Linh nhi nhà chúng ta!" Trương Ngọc Thiến cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói.
"Mẹ! Cũng không phải là ba lần bốn lượt. Chẳng qua là... Hai lần mà thôi..."
Dương Ngọc Linh cúi đầu thấp xuống, có chút ủy khuất nói: "Con thử gọi điện thoại cho hắn lần nữa xem."
"Linh nhi, con nói cho mẹ, có phải hay không thích hắn?"
"Con..."
Nghe mẫu thân nói toẹt ra như vậy, khuôn mặt Dương Ngọc Linh nhất thời trở nên đỏ bừng, vô cùng xinh đẹp khả ái. Cùng Trương Ngọc Thiến đứng chung một chỗ, một đôi mẫu nữ đúng là làm cho người ta mê muội!
"Không biết."
Dương Ngọc Linh có chút xấu hổ mà lắc đầu, có chút ủy khuất nói: "Nhưng hắn luôn lạnh nhạt đối với con."
"Nha đầu ngốc! Có muốn mẹ dạy con mấy chiêu không?"
"A? Mẹ lại nói nhảm gì đó!"
Dương Ngọc Linh bị lời nói của mẹ làm mắc cở đỏ mặt một trận, chỉ muốn tìm một cái lồ để chui vào.
"Không muốn học sao? Nga, như vậy coi như xong!"
Trương Ngọc Thiến ra vẻ muốn xoay người rời đi, nhưng cổ tay của nàng lại bỗng nhiên bị kéo lại: "Mẹ... mẹ nói đi. Con nghe..."
Thanh âm của nàng rất nhỏ như muỗi kêu, bất quá Trương Ngọc Thiến vẫn nghe được!
"Nữ nhi ngốc! Loại chuyện này có cái gì phải xấu hổ!" Nàng hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng thì thầm vào tai con gái của mình.
"Như vậy... Có thể được không?" Nghe xong mẫu thân nói, nét hồng trên mặt Dương Ngọc Linh càng thêm đậm, thậm chí cả lỗ tai của nàng cũng đỏ lên!
"Đó là đương nhiên! Hừ, nam nhân nào cũng có cái đức tính xấu xa đó! Nếu không được, mẹ sẽ thay con ra tay!" Trương Ngọc Thiến nở nụ cười đầy tự tin giống như đang trở lại thời kỳ thiếu nữ, lúm đồng tiền rực rỡ mê người.
"Ách, mẹ có phải cũng muốn nói làm nữ nhân của Diệp Hi?"
Dương Ngọc Linh nghe mẫu thân nói bậy bạ, bàn tay nhỏ bé bỗng nhiên bắt được hai vú trước ngực mẫu thân: "Mẹ thật xấu hổ muốn chết nga! Trâu già gặm cỏ non! Hắc hắc!"
"Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia!"
Trên mặt Trương Ngọc hiện lên một tia đỏ ửng, lại bỗng nhiên cười nói: "Cẩn thận mẹ đoạt Diệp Hi nga!"
"Mẹ cứ làm như vậy đi! Con cũng không ngần ngại để cả hai mẹ con chung một phu đâu!" Dương Ngọc Linh trêu ghẹo nói.
"Thối lắm! Chỉ biết nói bậy!".
Khắp biệt thự tràn đầy tiếng trêu đùa của hai mẹ con.
"Hắt xì!"
Diệp Hi lấy tay lau nước mũi, thầm nghĩ có phải bị lây bệnh của mẹ hay không, bất quá hắn vẫn lấy giấy lau đi chất lỏng màu trắng đục trên bàn! Không ngờ lúc nãy hắn thật sự nghĩ đến mẫu thân để tự sướng. Từ trên ghế đứng lên, Diệp Hi cũng cảm thấy khó chịu, đáy quần lưu lại một bãi dấu vết vô cùng rõ ràng.
"Chi nha."
Nhẹ nhàng mà đóng cửa lại, Diệp Hi chuẩn bị xuống phòng tắm hảo hảo tắm rửa một cái. Nhưng khi hắn đi qua gian phòng của Hàn Tuyết, lại quỷ thần xui khiến ngừng lại. xem tại TruyenFull.vn
"Thình thịch, thình thịch!"
Trong tim hắn lại bắt đầu tăng tốc! Giống như ở trong phòng có bảo vật hấp dẫn nhất của hắn vậy.
"Không biết... Mẹ có ngủ thiếp đi không?"
Diệp Hi thấp giọng lẩm bẩm, nhưng tay của hắn lại bỗng nhiên hướng tay vịn mở khẽ, cửa phòng nhất thời được mở ra một đạo khe hở, ánh sáng từ từ tiến vào. Diệp Hi loáng thoáng nhìn thấy mỹ phụ đang ngủ say trên mặt giường lớn. Bộ đồng phục làm việc đã được đổi thành bộ đồ ngủ, bờ vai thon gọn lõa lồ lộ ra vẻ mịn màng.
"Ực ực!"
Diệp Hi có chút nóng ran người mà nuốt nước miếng, hai chân giống như không được khống chế mà từ từ đẩy cửa phòng, thân thể của hắn từng chút tiến vào!
Thình thịch, thình thịch! Tâm hồn Diệp Hi đang kịch liệt nhảy lên! Hắn cảm giác được mình hiện tại giống như một tên trộm, nhưng loại hành vi vi phạm luân lý đạo đức lại càng đè ép mãnh liệt làm hắn có chút không thở nổi!