[Dịch]Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu
Chương 56 : Nô lệ không có tự tôn
Ngày đăng: 09:02 07/09/19
Ngọc Phi Yên tuổi còn trẻ mà đã như thế, khiến cho Ngọc Kinh Lôi rất vui mừng. Vốn dĩ hắn còn muốn hỏi Ngọc Phi Yên về quan hệ của nàng và Hạ Hầu Kình Thiên, lại nhìn đến khuôn mặt non nớt của nàng, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.
Tiểu nữ nhi nhà người ta, da mặt mỏng lắm, Ngọc Kinh Lôi dám đúng lý hợp tình hỏi Hạ Hầu Kình Thiên chuyện này, cũng không muốn làm cháu gái mình ngượng ngùng.
Ánh mắt này trong sáng sạch sẽ như dòng nước trên khe núi, ngẫm lại nàng bất quá mới chỉ mười bốn tuổi, còn là một đứa nhỏ! Nào có thể biết nhiều như vậy!
Về phần cháu rể….. Cũng nên từ từ chọn lựa một chút.
Tuy rằng Ngọc Phi Yên tuổi không lớn lắm, Ngọc Kinh Lôi vẫn muốn giữ nàng bên người vài năm, không ai cản trở ông âm thầm lựa chọn cháu rể. Quan sát nhiều một chút khảo sát vài năm, chọn ra người tốt nhất cho Ngọc Phi Yên!
Ngọc Kinh Lôi càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này không tệ, ánh mắt hắn nhìn Ngọc Phi Yên tràn ngập từ ái.
Bên kia, Hạ Hầu Quân Vũ vội vàng cho đòi Hạ Hầu Kình Thiên tiến cung.
Hắn rất quen tính cách Ngọc lão gia tử, đó là một tên ngay thẳng cố chấp, lại cực kỳ bao che con cái, Hoàng thượng sợ con mình chịu thiệt, vừa nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên liền hỏi, “Kình Thiên, Trung Nghĩa Công không có làm gì ngươi đó chứ!”
“Không có.” Hạ Hầu Kình Thiên lắc đầu, cảm thấy hôm nay không chỉ Ngọc Kinh Lôi kỳ quái, mà ngay cả Hạ Hầu Quân Vũ nói chuyện cũng là lạ.
Hai người này rốt cuộc là làm sao? (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Trẫm lại nghe nói hôm nay ngươi ôm nha đầu Ngọc gia lên xe ngựa…..”
Hạ Hầu Quân Vũ cười đến ý vị thâm trường.
Hắn cứ nghĩ Hạ Hầu Kình Thiên sa chân vào tình yêu tính tình sẽ thay đổi, tỷ như khi bị trưởng bối trêu ghẹo, sẽ khiêm tốn rụt rè một chút, không nghĩ tới đối phương sắc mặt vẫn như trước, kiên định đánh trở về một câu: “Nàng vốn dĩ chính là của ta!”
Một câu đầy uy vũ khí phách này làm Hạ Hầu Quân Vũ đương trường chảy nước mắt, cảm giác vui mừng sâu sắc.
Nhi tử, ngươi rốt cuộc cũng thông suốt!
“Tiểu tử tốt, trẫm ủng hộ ngươi!”
Hạ Hầu Quân Vũ vỗ vai Hạ Hầu Kình Thiên hai cái.
Bất quá vừa nghĩ tới biểu tình Ngọc Kinh Lôi lúc gần đi, trong lòng Hoàng thượng lại bắt đầu đánh trống.
Ngọc Kinh Lôi không có truy cứu Hạ Hầu Kình Thiên, chẳng lẽ là dùng kế hoãn binh? Bên này trấn an Hạ Hầu Kình Thiên, bên kia lại cho Ngọc Phi Yên cháu rể tốt hơn? Điều này tuyệt đối rất có thể!
Không thể không nói, mỗi khi gặp chuyện liên quan đến Hạ Hầu Kình Thiên, Hoàng thượng luôn mất đi cơ trí bình thường.
“Trẫm hỏi ngươi, nếu có người thưởng thức Ngọc Phi Yên như ngươi, ngươi tính làm như thế nào?”
“Giết chết!”
Hạ Hầu Kình Thiên không chút do dự hồi đáp.
Ăn gan hùm mật gấu à, mơ tưởng mèo con của gia? Đây là ngại mạng quá dài hay sao!
Biết rõ tính cách Hạ Hầu Kình Thiên, đáp án này Hạ Hầu Quân Vũ hết sức vừa lòng. Nghĩ nghĩ, hắn lại hỏi ra một vấn đề nan giải hơn, “Vậy nếu Ngọc Phi Yên cũng thích đối phương, muốn cùng hắn thì sao?”
Vấn đề này, là khúc mắc trong tim Hạ Hầu Kình Thiên.
Mèo con sẽ thích người khác?
Hắn còn chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
Vừa nghĩ mèo con của hắn sẽ gả vào nhà nam nhân khác, trong lòng Hạ Hầu Kình Thiên đột nhiên bực tức.
Nàng là của hắn, điểm này không thể nghi ngờ.
Nhưng nếu nàng có ý nghĩ khác, chẳng lẽ hắn muốn giết chết nàng hay sao?
Cổ họng nàng tinh tế mềm mại như vậy, bẻ gãy hết sức dễ dàng, nhưng hắn luyến tiếc……
Hiếm khi nhìn thấy khuôn mặt thanh quý tuấn mỹ của Hạ Hầu Kình Thiên xuất hiện một cảm giác phức tạp rối rắm, Hạ Hầu Quân Vũ không nói gì, hy vọng nhi tử có thể tự mình làm rõ những điều này.
Hạ Hầu Kình Thiên là đứa bé sinh trưởng ở Tần Trì quốc, chưa từng được giáo dục như một hoàng tử hoàng gia chính quy, trong đó cũng bao gồm cả chuyện nam nữ.
Những hoàng tử bình thường sau mười tuổi đều có cung nữ đến dạy những vấn đề này, không biết hắn ở Tần Trì quốc rốt cuộc đã trải qua cái gì, Hạ Hầu Quân Vũ nhớ rõ, năm đó tiên hoàng ban cho Hạ Hầu Kình Thiên hai cung nữ đến dạy, bị hắn trực tiếp chém chết trong cung, từ đó về sau còn có tin đồn rằng hắn yêu thích nam sắc……
Mỗi khi nghĩ đến đây, áy náy trong lòng Hạ Hầu Quân Vũ lại tăng thêm một phần.
Nếu Hạ Hầu Kình Thiên thích một nữ tử khác, hoàn hảo, Hạ Hầu Quân Vũ trực tiếp tứ hôn là tốt rồi.
Nhưng Ngọc Phi Yên bây giờ là Vũ Thần!
Hôn sự của nàng ngay cả Hoàng thượng cũng không thể làm chủ……
Dù sao sức ảnh hưởng của Vũ Thần quá lớn, vi phạm tâm nguyện của người đó, sợ rằng chỉ sẽ mang đến tai họa.
Hơn nữa, hào quang của Ngọc Phi Yên quá mức chói mắt, người thưởng thức nàng càng ngày càng nhiều.
Ở Đại Chu quốc Hạ Hầu Quân Vũ có thể che chở Hạ Hầu Kình Thiên, đến lúc bọn hắn tiếp xúc với thế giới rộng lớn này, Ngọc Phi Yên sẽ gặp được rất nhiều thanh niên tài tuấn, cho dù Hạ Hầu Quân Vũ có muốn, cũng không tài cán nào chống đỡ Hạ Hầu Kình Thiên cả đời!
Hạ Hầu Kình Thiên suy nghĩ thật lâu vẫn không thể cho ra đáp án, sắc mặt càng trở nên âm trầm. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Cả người hắn tản mát sinh ra từng trận hàn khí, dọa người đến mức nội thị trong cung cùng các cung nữ cả người đều phát run, có người nhát gan thậm chí còn muốn ngất luôn.
“Được rồi, đừng có gay go như thế!”
Hạ Hầu Kình Thiên mất hứng, Hạ Hầu Quân Vũ trong lòng cũng khó chịu vô cùng.
Sao lại doạ hắn như vậy chứ!
Nếu nhi tử thiệt tình thích Ngọc Phi Yên, không cần phải sợ nàng là nữ Vũ Thần hiếm thấy, Hạ Hầu Quân Vũ cho dù quốc gia có nghiêng ngả cũng lưu lại Ngọc Phi Yên, thỏa mãn nguyên vọng này của hắn!
Hắn luyến tiếc phải để Hạ Hầu Kình Thiên chịu uỷ khuất!
Trong cung, Hoàng thượng cố gắng làm cho Hạ Hầu Kình Thiên vui vẻ, ngoài cung, kẻ vừa mới được phong làm Mãng Quận Vương Hạ Hầu Nam đùng đùng nổi giận.
Đánh mất Thái Tử vị, địa vị Hạ Hầu Nam xuống dốc không phanh.
Đầu tiên là bị bắt ra khỏi Đông Cung, tiến vào một lầu các lung linh tinh xảo, kỳ thật hết sức keo kiệt quẫn bách, thua xa Đông Cung cùng tiểu vương phủ. Tiếp theo, bởi vì Lệ Tần mưu hại Thái Hậu, mẫu tội họa cập tử, Hạ Hầu Quân Vũ ra một đạo chiếu thư, biếm Hạ Hầu Nam xuống làm Mãng Quận Vương.
Mãng, xưa nay luôn được cho là một loại súc sinh lãnh huyết vô tình.
Phụ hoàng rốt cuộc có bao nhiêu chán ghét hắn, mới có thể ban cho hắn một danh hiệu như thế!
“Tiện nhân, ngươi rốt cuộc thu lợi từ ai, mới cố ý đến câu dẫn ta, phá hư nhân duyên của ta cùng Ngọc Phi Yên?”
Trong Quận Vương phủ, Hạ Hầu Nam cầm cây trúc dài nhỏ cứng rắn, hung hăng quật trên lưng Ngọc Chi Lan.
Tận mắt chứng kiến trận chiến trên không trung của Ngọc Phi Yên cùng Chu Liệt, tâm Hạ Hầu Nam bị kích thích thật sâu. Nữ tử hắn khinh rẻ vứt bỏ, cư nhiên lại là Vũ Thần! Hắn thật là có mắt vô tròng! Hạ Hầu Nam hận không thể đào tròng mắt chính mình ra ngoài.
Tần Thái Hậu nói rất đúng, Ngọc Phi Yên là Phượng Hoàng nữ, là công cụ để hắn có được thiên hạ!
Sớm biết chuyện sẽ biến thành như thế, hắn nên nghe theo Tần Thái Hậu đề nghị, bảo vệ cái hôn ước này, cùng Ngọc Phi Yên ở chung thật tốt, để cho nàng hưởng tôn vinh của Thái tử phi, khiến cho nàng mãi vì mình cống hiến sức lực.
Nhưng mà hiện tại nói cái gì cũng đều chậm rồi!
Nghĩ đến những thứ đáng ra phải thuộc về mình đã biến thành hư vô, Hạ Hầu Nam xem Ngọc Chi Lan càng lúc càng chói mắt. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Nếu con ả này không suốt ngày trước mặt mình lắc lư, hướng về hắn mày đi mắt lại, lấy sắc đẹp mê hoặc, lại bò lên giường hắn, hắn làm sao có thể xúc động lập huyết thệ như vậy, cùng Ngọc Phi Yên nhất đao lưỡng đoạn chứ!
Đều là tiện nhân này làm hại!
Càng nghĩ càng giận, Hạ Hầu Nam xuống tay cũng càng không kiềm chế.
“Điện hạ, ta không có, ta là oan uổng ——”
Tuy rằng trên lưng rất đau, nhưng Ngọc Chi Lan không dám khóc hô.
Từ khi thân phận của Ngọc Chi Lan đã được sáng tỏ, nàng sợ hãi Ngọc Phi Yên sẽ hạ độc thủ đối với mình, lấy cớ bản thân đã là Trắc phi của Hạ Hầu Nam, chạy trốn tới bên người Hạ Hầu Nam.
Ai mà biết vừa chạy ra khỏi nanh sói, lại rơi vào miệng hổ.
Phu quân từng ôn nhu với nàng dường như đã biến mất tăm, mỗi ngày đều thay đổi biện pháp tra tấn nàng, tuy rằng Hoàng thượng có chỉ, để cho Ngọc Chi Lan từ Trắc phi biến thành Chính phi Quận Vương, nhưng ở trước mặt Hạ Hầu Nam, nàng chính là một nô lệ không có tự tôn.
“Ngươi còn dám nói xạo!”