[Dịch]Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu
Chương 85 : Hoàng thượng, Tuyết công chúa mang thai
Ngày đăng: 09:03 07/09/19
Edit: Seagate HDD
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Thái độ của Lạc Dương Vương, khiến cho Lý Duyệt cảm thấy nguội lạnh.
Nàng ngước nhìn Ngọc Thiên Huyết đã đi xa, bóng lưng cao lớn thẳng tắp, hình ảnh này như một cái dằm, đột nhiên đâm vào trong lòng nàng, đau đến nổi Lý Duyệt thiếu chút không thở ra hơi.
Lúc này, trong xe ngựa truyền ra tiếng nũng nịu của Mị Nương.
“Vương gia, trên lưng Mị Nương đau quá! Ngài giúp Mị Nương nhìn xem……”
“Ai nha —— bị thương rất nặng! Hạ Hầu Kình Thiên thật đúng là một tên súc sinh, sao có thể đối xử với nàng như vậy!”
“Vương gia, nhìn có xấu lắm không? Nếu như lưu lại vết sẹo, thiếp biết sống thế nào đây!”
“Không sao đâu, Mị Nương! Ta đây có thuốc trị thương tốt lắm, là ở Thiên Hương Lâu dùng số tiền lớn mua được, đều dùng cho nàng! Ta dám chắc, nàng bôi thuốc này, tuyệt đối sẽ không còn một chút sẹo nào hết!”
“Có thật không? Vương gia, ngài đối với Mị Nương thật tốt!”
“Còn phải nói, bản vương là người rất thương hương tiếc ngọc!”
Nghe những thanh âm này, Lý Duyệt liền cảm thấy buồn nôn.
Nhưng nàng biết phải làm cái gì bây giờ?
Gia đình của nàng trong lúc Thất Vương làm loạn, đứng sai hàng ngũ, khiến hoàng thượng vô cùng chán ghét.
Hiện tại, người mà Lý Duyệt có thể dựa vào, duy nhất chính là Lạc Dương Vương.
So với việc tìm cách trừng trị con hồ ly tinh này, việc quan trọng hơn là Lý Duyệt cần phải sinh được một hài tử kế thừa ngai vị.
Bên người của Lạc Dương Vương mỹ thiếp đông đảo, nhưng lại không có người nào có thể sinh được cho hắn một đứa con, đây là nổi đau lớn nhất trong lòng của Hạ Hầu Nghi.
Sinh con thừa kế, là việc mà Hạ Hầu Nghi quan tâm nhất.
Mặc kệ nữ nhân bên cạnh Hạ Hầu Nghi có bao nhiêu người đi chăng nữa, Lý Duyệt thủy chung vẫn là Vương phi, nhưng nếu vẫn không sinh được hài tử, vị trí Vương phi này có chút hữu danh vô thực.
Những năm gần đây, Lý Duyệt tìm đến không biết bao nhiêu dược sư, uống không ít thuốc, nhưng cái bụng một chút động tịnh cũng không có.
Chính vì như thế, Hạ Hầu Nghi đối với Lý Duyệt cũng dần dần lãnh đạm.
Lần này tới tham gia đại hội Đấu Dược, Lý Duyệt vốn là muốn ở Dược Vương Các, xin Dược Sư khám cho mình một chút.
Nào có biết, năm nay trong đại hội Đấu Dược xảy ra vấn đề, Dược Vương Các đóng cửa, không cho người khác tiến vào, tâm nguyện của Lý Duyệt đành thất bại.
Có điều, Lý Duyệt đã hỏi thăm được một tin tức.
Lần này tại đại hội Đấu Dược, trên đại lục ra đời một vị Dược Hoàng đầu tiên.
Dược Hoàng nha!
So với Hoắc thần y, y thuật chắc chắn cao hơn không chỉ một lần!
Tin tức này làm cho Lý Duyệt thấy được tia hi vọng.
Nếu như nàng có thể tìm được Dược Hoàng Ngọc La Sát, nói không chừng là có thể mang thai, thậm chí còn sinh ra nhi tử!
Có nhi tử, nàng lập tức có thế để dựa vào, cuộc sống sinh hoạt sẽ không giống như bây giờ đầy cam go, lại phải muối mặt nhẫn nhịn mấy con hồ ly tinh này.
Nhịn một chút!
Nhịn thêm một chút nữa!
Việc cấp bách bây giờ là tìm được Ngọc La Sát, để cho mình mang thai!
Có bầu, sinh ra nhi tử, cái gì cần có sẽ có!
Trên xe ngựa, phát ra một loại âm thanh theo tiết tấu đều đặn “Kẹt…kẹt”, Lý Duyệt chết lặng đứng ngoài xe, vẻ mặt cứng ngắc.
Vương gia, con hồ ly tinh kia vừa nãy trước mặt mọi người ăn một đống cức chó đấy!
Ngươi bây giờ hôn môi của ả, còn không phải là gián tiếp ăn cứt hay sao?
Lời này Lý Duyệt nói thầm ở trong lòng mình, nàng cũng sẽ không nói ra, chỉ cảm thấy nội tâm càng thêm buồn bực, trước mắt lại vẽ lên cảnh tượng Ngọc Thiên Huyết cùng Mộc Thiểm Hi đang hôn nhau.
Ngọc Thiên Huyết trước đó võ công bị phế, từ một thiếu niên tướng quân anh dũng liền trở thành một phế nhân, mới đưa đến việc Lý gia giải trừ hôn ước.
Huống chi khi đó Ngọc gia đã trên đà xuống dốc, Ngọc Thiên Tầm chết trận, Ngọc Thiên Hàn mất tích, Ngọc Thiên Huyết lại thành phế vật, phủ Hầu Gia rốt cuộc chỉ còn lại một mình Ngọc Kinh Lôi già yếu, địa vị của Ngọc gia ở trong giới quý tộc xuống dốc không phanh……
Tìm lợi tránh hại là bản tính chung của con người, dưới tình hình Ngọc gia như vậy, dù là ai, cũng sẽ lựa chọn quay lưng.
Mặc dù Lý Duyệt cùng Ngọc Thiên Huyết vừa là thanh mai trúc mã, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) lại có hôn ước, nhưng bản thân của Ngọc Thiên Huyết cùng Ngọc gia sẽ không cho nàng cuộc sống và địa vị như mong muốn được.
Vì lẽ đó, khi thời điểm Lạc Dương Vương cầu xin cưới nàng làm kế phi, Lý Duyệt không chút do dự liền gật đầu đáp ứng.
Lý Duyệt cho đến nay cũng không cảm thấy mình làm như vậy là có sai lầm gì.
Chỉ là, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Ai ngờ Ngọc gia có thể vượt qua hiểm cảnh, lần thứ hai bước lại vào tầng cao nhất trong giới quý tộc, điều này Lý Duyệt ngàn vạn lần không nghĩ tới.
Tuy bây giờ Ngọc gia về nhân số không thịnh vượng lắm, thế nhưng Ngọc Kinh Lôi là một trong những vị đại thần được hoàng thượng nể trọng nhất, lại được phong là thế tập Trung Nghĩa Công, hơn nữa Ngọc gia còn xuất ra một Vũ Thần – Ngọc Phi Yên.
Chỉ cần Vũ Thần Ngọc Phi Yên này còn tồn tại, vinh quang của Ngọc gia sẽ tiếp tục kéo dài.
Vũ Thần!
Bao nhiêu nhà trong mấy trăm năm nay đều cầu mà không thấy, Ngọc gia lại quá tốt số, ngang trời xuất ra một Vũ Thần!
Vậy đại khái coi như là phong thủy luân chuyển đi!
Vừa nãy Lý Duyệt nhìn thấy Ngọc Thiên Huyết đã không như trước đây luôn chán chường, cả người tinh thần sung mãn, căn bản không giống như một kẻ bị phế, trong ấn tượng bây giờ của nàng, Ngọc Thiên Huyết đã rất khác xưa.
Lý Duyệt sau khi xuất giá, cùng Hạ Hầu Nghi ở tại Kinh Thành, nàng cũng có hỏi thăm qua sự tình của Ngọc Thiên Huyết.
Đơn giản là Ngọc gia Tiểu Lang bị Lý gia từ hôn sau khi thành phế nhân, Ngọc gia trở thành chuyện cười của giới quý tộc kinh thành, lại có người nói Ngọc Thiên Huyết không chỉ đã biến thành phế nhân, dung mạo cũng đều biến dạng, tính cách trở thành quái gở…..
Bây giờ, xem ra không chỉ tin đồn về Ngọc Thiên Huyết là không chính xác, trái lại phong độ bây giờ không khác thời đỉnh cao là mấy.
Lẽ nào hắn gặp được kỳ ngộ gì sao?
Lý Duyệt cúi đầu trầm tư, nhóm người của Ngọc Thiên Huyết hình như từ hướng Dược Vương Các đi đến.
Nói không chừng Ngọc Thiên Huyết là ở Dược Vương Các gặp được Ngọc La Sát!
Đúng!
Nhất định là như vậy!
Càng lúc, Lý Duyệt càng cảm giác mình suy đoán là chính xác.
Ngọc La Sát nếu có thể đem một người bị phế đi tu vi chữa khỏi, nhất định có thể làm cho mình mang thai!
Nghĩ đến đây, Lý Duyệt đối với Hạ Hầu Nghi oán giận lại nâng thêm một phần.
Nếu không tại hắn ở trên đường trắng trợn cướp đoạt dân nữ, đối phương không chịu, cuối cùng đâm vào xe ngựa tự tử, đưa tới phiền phức, bọn họ căn bản sẽ không bỏ lỡ đại hội Đấu Dược!
Hiện tại, nàng nên đi chỗ nào tìm Ngọc La Sát đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Duyệt muốn đến một chỗ —— Thiên Hương Lâu.
Thiên Hương Lâu trên đại lục nổi danh là phòng đấu giá, bọn họ vì chuyện làm ăn, luôn làm ra các loại tình báo điều tra, chuyên môn phụ trách tìm hiểu các loại tin tức.
Chỉ cần người nào có thể ra được một cái giá nhất định, mặc kệ tin là tin tức gì, bọn họ đều có thể thăm dò ra được.
Khi Liên Cẩn nhận được tin tức từ tổng bộ Thiên Hương Lâu gửi đến, trên khuôn mặt vốn luôn ôn nhã lại lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Lý Duyệt nghĩ cái gì mà đến Thiên Hương Lâu điều tra tông tích Ngọc La Sát?
Nàng cũng thật là “Thông minh”!
Ân oán hơn mười năm trước của Lý Duyệt cùng Ngọc Thiên Huyết, Liên Cẩn biết rõ ràng.
Vì lẽ đó, khi Ngọc Phi Yên về đến kinh thành liền lập tức có động thái trả đũa, đem Mị Nương đẩy vào lòng của Lạc Dương Vương. Liên Cẩn trong lòng không khỏi khen nàng thủ đoạn quá sâu.
Đến bây giờ, Lý Duyệt vì sao phải tìm kiếm Ngọc La Sát, nguyên nhân sâu xa trong đó Liên Cẩn cũng rất rõ ràng.
Lạc Dương Vương năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng đến nay vẫn chưa có hài tử, Hạ Hầu Nghi rất sốt ruột. Thân là Vương phi, Lý Duyệt tự nhiên là rất gấp!
Nhưng thay vì dựa dẫm vào một tên quen thói phong lưu trăng hoa, chẳng thà nàng sinh một đứa con để tự dựa vào còn hơn.
Chẳng qua, Lý Duyệt vì sao lại không suy nghĩ đến, nhiều năm như vậy, qua tay Hạ Hầu Nghi không được một trăm thì cũng có tám mươi, lại không một ai mang thai, vậy khẳng định là thân thể của người nam có vấn đề.
Lý Duyệt lại còn muốn tìm Ngọc Phi Yên, coi nàng là Tống Tử Quan Âm? Thực sự là rất ngu và ngây thơ!
Làm thương tổn Ngọc Thiên Huyết, đắc tội với Ngọc gia, Ngọc Phi Yên không kiếm cách giết chết nàng, đã là rất nhân từ rồi!
Ngu ngốc, không não mà!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Liên Cẩn vẫn cho người ở Thiên Hương Lâu người đem tin tức này truyền cho Ngọc Phi Yên.
Thấy người của Thiên Hương Lâu biết được thân phận của mình, Ngọc Phi Yên kinh ngạc một trận.
Bất quá, nàng cùng với Thiên Hương Lâu xưa nay vẫn luôn quan hệ hợp tác, rất hòa hợp, cộng thêm Đại quản sự Thiên Hương Lâu là người thủ chữ tín, nhất định sẽ bảo mật cho cô, nên Ngọc Phi Yên cũng không coi là chuyện gì to tát.
Vừa thấy tin Lý Duyệt muốn tìm mình giúp nàng mang thai sinh con, Ngọc Phi Yên không khỏi cười.
Đây là muốn tự đưa tới cửa xin ngược đãi sao?
Ta không tìm ngươi tính toán, nhân phẩm của ta coi như là tốt lắm rồi!
Ngọc gia cùng Lý gia vốn là thế giao, nhưng sau khi Ngọc Thiên Huyết xảy ra chuyện, Lý gia nhân cơ hội đạp thêm cho Ngọc gia một cước, giờ một chút tình cảm cũng không còn, hai nhà đã sớm từ mặt nhau.
Lý Duyệt, ngươi mà cũng có lúc cầu xin người sao?
“Chuyện này chờ hồi kinh rồi nói sau, các ngươi trước tiên kéo dài thời gian ra, nói ta không ở Đại Chu quốc.”
Ngọc Phi Yến lên tiếng, Đại quản sự nào dám không làm.
Thiên Hương lâu chủ đã phân phó xuống, Ngọc Phi Yên chính là liên chủ của Thiên Hương Lâu.
Trước mắt, vị này chính là chủ nhân của Thiên Hương Lâu, có người hầu nào dám không nghe lời chủ nhân nói đây?! Nếu để cho chủ nhân mất hứng, người đầu tiên không tha cho hắn chính là lâu chủ!
Thiên Hương Lâu đem tin tức này truyền cho Lý Duyệt, làm cho Lý Duyệt sung sướng đến phát rồ.
Thiên Hương Lâu đối với Lý Duyệt ký một cái cam kết, nếu là Ngọc La Sát đến Đại Chu quốc, bọn họ nhất định sẽ đem tin tức này nói cho Lý Duyệt đầu tiên.
Nghe xong lời này, Lý Duyệt kích động suýt ngất, liền trả cho Thiên Hương Lâu một số bạc lớn.
Chỉ cần tìm ra được Ngọc La Sát, tâm nguyện sinh con của của nàng có hi vọng rồi!
Lý Duyệt nào biết, nàng đang tìm chính là cháu gái mà mình từng vứt bỏ năm xưa.
Nếu như nàng lúc trước không ruồng bỏ hôn ước, gả tới Ngọc gia, như vậy Ngọc Phi Yên sẽ là cháu gái của nàng, không thể nào có cục diện ngày hôm nay!
Được hơn nửa tháng, nhóm người Ngọc Phi Yến vào thời điểm mùa xuân đến, đã chạy tới kinh thành.
“Nơi này thật là đẹp!”
Mộc Thiểm Hi kinh ngạc nhìn con đường rộng lớn trong kinh thành, hai bên đường mở một loạt cửa hàng chỉnh tề, còn có rất nhiều người qua lại, không khí náo nhiệt, dạng sinh hoạt này so với mỗi ngày đều đánh đánh giết giết tuyệt nhiên là không giống nhau.
“Tam thẩm, chờ về nhà gặp mặt gia gia, sắp xếp một chút, rồi chúng ta đi ra dạo phố!”
“Nơi này chắc có nhiều chỗ thú vị lắm đây!”
Nói xong, Ngọc Phi Yên hướng Mộc Thiểm Hi đang đứng phía sau Ngọc Thiên Huyết nháy nháy mắt.
“Tam thúc, lúc đó thúc cần phải mang nhiều tiền một chút, theo nữ nhân đi dạo phố không phải chỉ cần khiêng vác là đủ, việc hao tiền tốn của thúc phải lo luôn!”
Nghe Ngọc Phi Yên trêu ở phía sau, Ngọc Thiên Huyết cười:
“Tiểu Yên Yên, ngươi yên tâm, mấy năm nay, ta cũng tích trữ được không ít bạc! Các ngươi muốn mua cái gì, chỉ cần nói ra, ta liền mua cho các ngươi!”
Ngọc Thiên Huyết lòi cái bản chất cường hào ác bá ra, chọc cho Mộc Thiểm Hi cười đến không ngậm miệng lại được.
Nàng vốn đã xinh đẹp, lúc này cười như thế, càng như cây hoa đào nở rộ trong mùa xuân, Ngọc Thiên Huyết nhìn thấy đờ cả người.
“Tên ngốc này!”
Thấy Ngọc Thiên Huyết đờ đẫn nhìn mình, Mộc Thiểm Hi uốn uốn người một cái, cùng Ngọc Phi Yên đứng chung một chỗ, không thèm để ý tới Ngọc Thiên Huyết.
Sau khi Lý Duyệt xuất hiện, Ngọc Thiên Huyết cùng Mộc Thiểm Hi trong lúc đó có chút là lạ.
Mộc Thiểm Hi là nữ nhân, tự nhiên là có trực giác của phụ nữ.
Người Vương phi kia, đối với Ngọc Thiên Huyết chắc chắn là một người rất trọng yếu trong lòng hắn, bằng không hắn sẽ không thất thần đến như vậy.
Mặc dù Ngọc Thiên Huyết cố gắng chứng tỏ là mình không hề quen biết, nhưng Mộc Thiểm Hi có thể nhìn ra trong mắt của hắn đầy đau xót, biểu tình này Mộc Thiểm Hi không phải là lần đầu tiên thấy được.
Thẳng đến lúc này, nàng mới rõ Ngọc Thiên Huyết là vì ai mà đau lòng.
Không có nữ nhân nào gặp phải loại chuyện như vầy mà hài lòng!
Mà Mộc Thiểm Hi cũng là một người trong số đó.
Đối diện với chuyện đã xảy ra, vốn cũng là chuyện không vui vẻ gì, Ngọc Thiên Huyết lựa chọn thái độ trầm mặc.
Hắn hành quân đánh trận, là giỏi nhất.
Nhưng dỗ dành nữ nhân, làm cho nữ nhân hài lòng, là hoàn toàn làm không nổi.
Nhưng Ngọc Thiên Huyết càng như vậy, trong lòng Mộc Thiểm Hi càng vướng mắc.
Tuy rằng nói ai mà không có mốt tình đầu, có thể nhớ mãi không quên, nhưng “mối tình đầu” này lại làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người như thế.
Chỉ là, một người thì không giải thích, một người thì tự mình ăn dấm.
Cuối cùng, vẫn là do Ngọc Phi Yên tự thân đứng ra, giải thích cho Mộc Thiểm Hi hiểu chuyện năm đó, hai người mới hòa hợp lại như lúc ban đầu.
Về đến kinh thành, nguyên một đám rốt cuộc phải tách ra.
Nhà ai nấy về.
Tiết Tường là người đi trước, sau lại đến Liên Cẩn cùng Mặc Thương trở về nhà, riêng Hạ Hầu Kình Thiên vẫn đưa Ngọc Phi Yên đến Trung Nghĩa Công phủ.
“Lâm Giang Vương, ngươi trở về đi thôi!”
“Đường phía sau chúng ta cũng biết! Không cần ngươi hướng dẫn! Ngươi về đi!”
Trước mặt chính là Trung Nghĩa Công phủ, đứng ngay cửa nhà mình, Ngọc Thiên Huyết lập tức….cậy gần nhà.
Nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên vẫn như cái đuôi theo sát Ngọc Phi Yên không rời, hắn liền bày ra cái bộ dạng trưởng bối.
Tuy rằng Hạ Hầu Kình Thiên khi ở trên đường biểu hiện cũng là tốt, thế nhưng Ngọc Phi Yên vẫn còn nhỏ, không nhất thiết gấp gáp xuất giá làm gì.
Đều nói nhà có một nữ, trăm nhà cầu.
Huống chi Ngọc Phi Yên ưu tú như vậy, khỏi lo gả không được.
Ngọc Phi Yên ở Ngọc gia là bảo bối độc nhất vô nhị, chồng của nàng, nhất định phải tuyển chọn tỉ mỉ, kiểm tra cẩn thận, không thể qua loa.
Hàm Tử hết nhìn trái Hạ Hầu Kình Thiên, bên phải nhìn Ngọc Thiên Huyết, chuyến này chủ nhân khổ rồi, bị đe dọa đây mà.
Tam thúc lên tiếng cự tuyệt rồi, chủ nhân, ngươi định làm cái gì?
Hàm Tử ngồi xổm, thẳng lưng ở bên cạnh nhìn nhìn. Việc này Luân gia giúp không được chủ nhân rồi, tự thân vận động đi.
Đối với thái độ Ngọc Thiên Huyết chuyên diễn màn “Đánh cho uyên ương ly tán” này, Hạ Hầu Kình Thiên xem như là nhìn riết quen mắt, hết kinh ngạc rồi.
Nhưng hắn là người chuyên làm theo ý thích của mình, chưa bao giờ để ý qua cảm nhận của người khác, còn lâu mới bị Ngọc Thiên Huyết nói mấy câu này mà “Doạ chạy”.
“Vừa vặn, gia đi bái kiến Ngọc lão gia tử!”
Hạ Hầu Kình Thiên trực tiếp đi lên phía trước, nắm sư tử đồng ngoài cửa, “Gõ gõ”.
“Trời, ngươi tốt xấu gì cũng là Vương gia, mặt cũng đừng dầy quá đáng như vậy chứ!”
Ngọc Thiên Huyết xưa nay còn chưa từng thấy qua kẻ nào “Vô liêm sỉ” như thế.
“Da mặt dày, ăn hết!”
Hạ Hầu Kình Thiên trả lại một câu, làm Ngọc Thiên Huyết tý nữa thì hộc máu.
Đang lúc này, cửa “Kẹt kẹt” một tiếng mở ra.
Trước kia, Ngọc Phi Yên đã viết thư cho Ngọc Kinh Lôi, nói rằng đại khái sẽ về trong tháng này, vì lẽ đó mấy ngày hôm nay, quản gia vẫn canh giữ ở cửa.
Nhìn thấy Ngọc Thiên Huyết, ánh mắt quản gia đầy đau xót.
“Tam gia, ngài đã trở về!”
“Hướng thúc, là ta!”
Nguyên bản, tất cả mọi người đều biết Ngọc Thiên Huyết cùng Ngọc Tinh Khung xảy ra chuyện, ai nấy đều đã nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Không nghĩ tới Ngọc Phi Yên cuối cùng vẫn đem được Ngọc Thiên Huyết tìm trở về!
“Tam gia, tiểu thư, Mộc cô nương, mời vào!” Hướng quản gia xoa xoa nước mắt, đưa bọn họ đón vào, lúc này mới phát hiện ở phía sau còn có một vị khách không mời mà đến —— Hạ Hầu Kình Thiên.
“Vương gia, cũng xin mời ngài!”
Đối với Ngọc Thiên Huyết cùng Hạ Hầu Kình Thiên trong lúc đó đang nhìn nhau bốc khói, Hướng quản gia làm bộ như không nhìn thấy, vẫn đưa nam tử mặc áo tím này đón vào.
Ngọc Kinh Lôi nhận được tin tức, đã sớm chờ đợi trong sảnh.
Mặc dù trong thư Ngọc Phi Yên đã đem mọi chuyện cặn kẽ viết ra, nhưng chưa nhìn thấy hai người bọn họ, Ngọc Kinh Lôi vẫn là không yên lòng.
“Tướng quân đại nhân, tam gia trở về! Đại tiểu thư đã trở về!”
Hướng quản gia một đường chạy nhanh đến.
Nghe được thanh âm của Hướng quản gia, Ngọc Kinh Lôi nhịn không được, sãi bước đi ra ngoài.
Đối diện, người thanh niên thần khí tuấn tú kia là ai?
Ngọc Kinh Lôi còn chưa đến nhìn rõ ràng, Ngọc Thiên Huyết đã bước nhanh về phía trước, quỳ gối xuống trước mặt Ngọc Kinh Lôi, “Cha ——”
“Thiên Huyết?!”
Ngọc Kinh Lôi đã thấy Ngọc Thiên Huyết lúc trước mặt tối đen, đột nhiên bây giờ nhìn thấy một khuôn mặt trẻ trung, đẹp như ngọc này, trong lúc nhất thời vẫn chưa thích ứng.
Chờ ông quan sát tỉ mỉ, đem Ngọc Thiên Huyết đang quỳ liên hệ đến Ngọc gia tiểu lang hơn mười năm trước mới nhận ra.
Người này còn không phải là tiểu nhi tử của ông sao!
“Thiên Huyết, đúng là ngươi!”
“Cha, là ta! Nhi tử bất hiếu, để cha lo lắng!”
“Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!”
Ngọc Kinh Lôi kích động đến sắp hỏng rồi, duỗi tay, đem Ngọc Thiên Huyết nâng dậy, vỗ vỗ lên lưng của hắn, “Không sai! Cứng rắn hơn rất nhiều! Rất tốt!”
“Cha, người đánh nhè nhẹ chút!”
Trên lưng bị mấy cú nặng, Ngọc Thiên Huyết đau nhe răng.
“Nhè nhẹ? Yên Nhi không phải nói ngươi đã là Vũ Vương sao? Làm sao mới đánh mấy cái ngươi đều không chịu nổi? Ngươi như vậy không được! Sáng sớm ngày mai, theo chúng ta tập huấn.”
Đối với lời Ngọc Kinh Lôi nói, Ngọc Thiên Huyết đúng là đau khổ mà không nói nên lời.
Cha, ngài đã là Võ Hoàng rồi!
Ngài tát một cái, có thể đem một Vũ Vương đánh bay, ta thì tính làm gì!
Còn có, ta là con ruột của ngài đó!
Người ta lúc này mới vừa trở về, ngài liền đem ta kéo đi tập huấn, đây còn không phải máu lạnh quá hay sao!
“Tam thúc trở về, gia gia trong mắt cũng chỉ có Tam thúc thôi! Ai, thực sự là quá thương tâm! Ta bỏ nhà đi được rồii!”
Đang lúc này, bên cạnh một giọng nói mềm mại ai oán truyền đến.
“Yên Nhi, nói cái gì đó!”
Ngọc Kinh Lôi lông mày xoay ngang, cuối cùng đột nhiên lộ ra một cái khuôn mặt tươi cười, hai tay dễ như ăn cháo liền đem Ngọc Phi Yên xem như tiểu hài tử bế lên.
“Làm sao? Ghen tị với Tam thúc à?”
“Ngươi yên tâm, ở trong lòng gia gia, Yên Nhi vẫn luôn là số một, mãi mãi cũng là số một! Tam thúc của ngươi là thứ xoàng, làm sao có thể so sánh với Yên đây!”
“Gia gia, ngài thực sự là quá anh minh thần võ rồi!” Ngọc Phi Yên hướng Ngọc Kinh Lôi giơ ngón tay cái lên.
“Kỳ thực ở trong lòng ta, ngài cũng vẫn luôn là số một!”
“Thật sự? Ha ha ha!”
Trở lại nhà mình, Ngọc Phi Yên cảm thấy phi thường thoải mái, vào lúc này không nhịn được liền cùng Ngọc Kinh Lôi làm nũng.
Tổ tôn náo nhiệt một trận, sau đó, Mộc Thiểm Hi đi tới trước mặt của Ngọc Kinh Lôi.
“Tướng quân, chào ngài!”
Mộc Thiểm Hi thoải mái hướng đến Ngọc Kinh Lôi hành lễ.
Đều nói dâu dù xấu hay đẹp sớm hay muộn cũng phải gặp mặt cha mẹ chồng.
Vừa nãy ở trên đường, Mộc Thiểm Hi vô cùng lo lắng.
Nàng xuất thân quá thấp, theo ba đường chín lối chia đẳng cấp, thì hải tặc hoàn toàn là thuộc về hạng bét, cùng với xuất thân Hầu thế gia của Ngọc Thiên Huyết, thì hoàn toàn khỏi so sánh.
Mà nếu tính theo kiểu môn đang hộ đối mà nói, Mộc Thiểm Hi lại càng không xứng với Ngọc Thiên Huyết.
Nhưng mà Mộc Thiểm Hi ở trong lòng không ngừng tự động viên chính mình, nàng yêu thích Ngọc Thiên Huyết, muốn sống cả đời với hắn là được rồi.
Cho dù Ngọc Kinh Lôi có phản đối đi nữa, nàng cũng không dễ dàng mà buông tha.
Vào lúc này lại nhìn thấy Ngọc Kinh Lôi thân thiện như thế, trong tưởng tượng của nàng đối với Trung Nghĩa Công là khác xa, Mộc Thiểm Hi bây giờ càng tăng thêm mấy phần tự tin.
“Mộc Thiểm Hi ——”
Ngọc Kinh Lôi chăm chú nhìn thiếu nữ trước mắt ông.
Dung mạo của nàng rất có phong tình kiểu dị vực, mái tóc dài màu nâu, mắt nàng cũng màu nâu, sống mũi cao, môi đỏ đầy đặn, da dẻ là khỏe mạnh màu vàng nhạt, cả người sức sống bừng bừng, đầy tinh tinh thần.
“Đúng, ta là Mộc Thiểm Hi!”
Đối với việc Ngọc Kinh Lôi biết mình tên, Mộc Thiểm Hi cũng không ngạc nhiên.
Ngọc Phi Yên viết thư cho Ngọc Kinh Lôi, chuyện này Ngọc Thiên Huyết và nàng đều biết.
Bởi vì Tam thúc dẫn theo thím ba trở về, Ngọc Phi Yên đã sớm đề cập với lão gia tử, đồng thời xuất thân của Mộc Thiểm Hi cũng nói ra rõ ràng.
Dù sao chuyện này là không thể che lấp, không bằng sớm nói ra, để song phương đều có chuẩn bị tâm lý.
“Ngươi là nữ hải tặc?”
Ngọc Kinh Lôi ở Đại Chu Quốc đóng quân trường kỳ vùng duyên hải, cùng giặc Oa, Hải Tặc có cơ hội giao thiệp rất nhiều.
Trước mắt người thiếu nữ này là nữ hải tặc, còn là hải tặc đầu lĩnh, đáng để Ngọc Kinh Lôi nhìn kỹ.
Dù sao, so với hải tặc thế giới, mặt trong nước có bất đồng.
Mộc Thiểm Hi tuổi còn trẻ, nhưng có thể trở thành đầu lĩnh hải tặc nổi danh, rõ ràng là nàng rất có bản lĩnh!
“Dạ! Ta còn là đại tỷ lớn!” Thấy Ngọc Kinh Lôi nhắc tới thân phận của mình, Mộc Thiểm Hi không chút khó chịu, trái lại còn rất là kiêu ngạo.
“Ừ!”
Ngọc Kinh Lôi gật gật đầu.
Bất luận là hải tặc theo trường phái chính nghĩa thì vẫn là dạng tà ác, vào lúc này, có thể như thế thẳng thắn, đồng thời yêu quý nghề nghiệp của chính mình, Mộc Thiểm Hi coi như là một nữ tử lỗi lạc, dám làm dám nhận.
“Cha ——”
Ngọc Thiên Huyết lo sợ Ngọc Kinh Lôi làm khó dễ Mộc Thiểm Hi, vội vã đứng lại bên cạnh nàng.
“Cha, Thiểm Hi là ân nhân cứu mạng của ta!”
“Ta biết!”
Nhìn thấy nhi tử đứng ra bảo vệ Mộc Thiểm Hi, Ngọc Kinh Lôi trong lòng đã phán đoán trúng mấy phần rồi.
Chỉ là, Mộc Thiểm Hi thân là trọng phạm của triều đình a!
Lệnh truy nã của Đại Chu Quốc có tên Mộc Thiểm Hi trên bảng.
Nếu như Ngọc Thiên Huyết thật sự lựa chọn ở cùng với nàng, bọn họ phải đối mặt áp lực rất lớn, con đường cũng khó khăn rất nhiều.
Có mấy lời, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Ngọc Kinh Lôi tự nhiên là sẽ không ở trước mặt Mộc Thiểm Hi nói ra, ông muốn trước tiên phải tìm hiểu thái độ nhi tử của mình rồi mới ra quyết định. Dù sao, lòng cha mẹ trong thiên hạ luôn bao dung như biển!
Bây giờ ông chỉ còn có một đứa con trai là Ngọc Thiên Huyết, tự nhiên là phải quan tâm đến thái độ của hắn.
“Nếu đã trở về, trước hết tắm rửa một cái, nghỉ ngơi một chút, người một nhà chúng ta đã lâu không có cùng nhau ăn cơm rồi!”
Ngọc Kinh Lôi lúc này mới nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên, bên cạnh, ông sững sờ.
“Vương gia, ngài đến đây từ khi nào ——”
“Tiện đường tới thăm lão gia tử một chút! Biết lão gia tử yêu thích binh pháp, vãn bối gần nhất tìm một quyển “Ngũ Tử hành quân sách”, muốn mời lão gia tử giám định xem thật hay giả!”
Hạ Hầu Kình Thiên vừa nói ra, không chỉ Ngọc Phi Yên kinh ngạc, Ngọc Thiên Huyết cũng choáng váng.
Hoá ra tiểu tử này không đi tay không mà tới, đã sớm có chuẩn bị!
Hơn nữa, hắn làm sao biết lão gia tử yêu thích binh pháp?
Xem ra trước khi đến đã điều tra nghiêm túc, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
Đây là đem binh pháp vận dụng vào việc cua gái!
Ngọc Thiên Huyết ngày càng cảm thấy tên tiểu tử Hạ Hầu Kình Thiên này sâu không lường được, tâm nhãn nhiều lắm đấy!
Chẳng trách cái tên tiểu tử này còn trẻ tuổi, lại có thể đem Tây Việt quốc chỉnh tè ra quần, tâm trí này, cũng không phải là người bình thường có thể có được!
“Ngũ Tử hành quân sách” là ở 100 năm trước nước Tần trị quốc, một vị tướng quân tên Thường Thắng ghi lại binh thư, sau đó vị tướng quân kia vì bị ghen ghét nên quốc quân xử tử, binh thư cũng lưu lạc trong dân gian.
Là một người cuồng quân sự, nên vừa nghe đến cái tên này, Ngọc Kinh Lôi lúc này tinh thần tỉnh táo, mời Hạ Hầu Kình Thiên ở lại dùng cơm.
“Cha, đây là yến tiệc riêng của nhà chúng ta, Vương gia một ngày kiếm hơn tỷ bạc, hắn vội vàng lắm ——”
Ngọc Thiên Huyết nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên vẻ mặt đắc ý, hận đến nghiến răng.
Lâm Giang Vương, quả nhiên là không thể xem thường!
Hắn đây là biết chắc chắc lão gia tử thích binh thư, yêu thích nghiên cứu binh pháp, đây là dự định chơi trò công tâm đây mà!
Ngay khi Ngọc Thiên Huyết cho rằng Hạ Hầu Kình Thiên lần này nhất định sẽ mặt dày mày dạn ở lại Trung Nghĩa Công phủ, hắn lại chủ động đem “Ngũ Tử hành quân sách” đưa cho Ngọc Kinh Lôi, lấy cớ muốn đi hoàng cung, đạt được mục đích liền rời đi.
Chủ nhân, ngươi đây là muốn vứt bỏ Luân gia sao?
Hàm Tử đứng lên, lắc lắc cái mông to lớn rắn chắc đi theo sau Hạ Hầu Kình Thiên.
“Mèo con, ở phủ của gia không có người nào dám chăm sóc Hàm Tử, gia có thể giao nó cho nàng nuôi ở đây không?”
Lúc này, Hạ Hầu Kình Thiên ngồi chồm hỗm xuống, xoa xoa cái đầu to lớn của Hàm Tử, nói với Ngọc Phi Yên.
Hắn nói lời này một chút cũng không giả, Hàm Tử là một con cẩu có IQ cao, tầm mắt của Hàm Tử rất cao, không phải tùy tiện người nào cũng lọt được vào mắt xanh của nó.
Vừa nghe Hạ Hầu Kình Thiên nói, Hàm Tử hăng hái lên rồi.
Chủ nhân, Luân gia biết rồi, ngươi đây là để Luân gia nằm vùng trong lòng địch, làm nội ứng cho ngươi đây mà!
Loại công tác nằm vùng này, mang nhiều nguy hiểm và thử thách, bất quá Luân gia thích!
Xin chủ nhân yên tâm, Luân gia bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!
Luân gia nhất định cẩn thận bảo vệ tiểu cô nương!
Nếu ai tới gần nàng, đối với nàng có ý đồ không an phận, Luân gia liền một phát nuốt xuống!
Một người một chó ánh mắt trao đổi, đủ các loại hình tà ác trao đổi qua ánh mắt của bọn họ, chỉ vì những người khác không hiểu loại ngôn ngữ này, nên không thấy rõ.
Ngọc Phi Yên những ngày gần đây bắt nạt, chà đạp Hàm Tử đã thành nghiện, nếu như Hàm Tử thật sự rời đi, nàng đúng là có chút không quen!
Nên Ngọc Phi Yên gật đầu đáp ứng yêu cầu này, Hạ Hầu Kình Thiên lúc này mới thật sự rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của nam tử mặc áo tím, Ngọc Thiên Huyết thoáng đăm chiêu.
Lùi một bước để tiến hai bước!
Nho nhã lễ độ để người ta không ghét……
Hắn làm như vậy, là để cho Ngọc Kinh Lôi lưu lại ấn tượng tốt.
Xuất chiêu rồi!
Đem sủng vật lưu lại, lấy cớ nhờ Ngọc Phi Yên chăm sóc.
Nhưng thật ra là muốn lấy sủng vật của mình tạo cơ hội lui tới, đến Ngọc gia tiếp xúc với Tiểu Yên Yên, thực sự là thủ đoạn cao cường!
Ngọc Thiên Huyết càng nghĩ, càng cảm thấy hậu sinh khả úy.
Xem ra, vì bảo vệ cháu gái, đây sẽ là một trận chiến phức tạp gian nan!
Hắn đã đầu tư tới 12 vạn phần tinh thần!
Không có Hạ Hầu Kình Thiên, người một nhà ngồi cùng một chỗ, náo náo nhiệt nhiệt ăn một bữa cơm.
Mộc Thiểm Hi hài hước lại lớn mật, thẳng như ruột ngựa, lại biết đúng mực, cho nên Ngọc Kinh Lôi có ấn tượng thật tốt. Nếu như không phải vì thân phận của nàng là hải tặc, Ngọc Kinh Lôi hận không thể tại đây liền đánh nhịp, để cho bọn họ lạy trời đất.
Chỉ là, có đôi khi thân đứng tại một số vị trí, không thể không cân nhắc rất nhiều chuyện.
Tướng quân phòng giữ miền duyên hải cưới nữ hải tặc bị truy nã, đây cũng không phải chỉ đơn giản là chuyện của hai người kết hợp, còn dính đến chính trị, một vấn đề mang tính nguyên tắc rồi.
Sau khi ăn xong, Ngọc Kinh Lôi muốn Ngọc Thiên Huyết ở lại, có chuyện nói với hắn.
Mộc Thiểm Hi nhìn thấy cảnh tượng này, không đi, trái lại ngồi ở bên người Ngọc Thiên Huyết, phi thường thành khẩn nhìn Ngọc Kinh Lôi.
“Tướng quân, ngài có cái gì muốn biết, có thể trực tiếp hỏi ta!”
Ngọc Kinh Lôi cũng không phải là người hay ra vẻ, lúc này liền nói ra vấn đề của mình.
“Hỏi ngươi cũng tốt! Ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao ngươi bị truy nã? Ta dò xét bên quan án, nói ngươi giết một quan phòng hộ?”
“Đúng! Người kia là ta giết!”
Mộc Thiểm Hi đối với việc làm của mình một chút đều không che lấp, cũng không chút nào hối hận chuyện mình đã làm.
“Hắn ép ngư dân đóng thuế quá cao, không tiền thì giao ra người, nam thì làm tráng đinh, vì hắn xây đình đài lầu các, nữ tử hơi hơi có sắc đẹp, đều bị hắn cưỡng bức.”
Nghĩ đến những ngư dân đáng thương kia, bị bức ép đến vợ con ly tán, mộc Thiểm Hi liền nổi lên hào khí.
“Vì lẽ đó ta giết hắn! Chuyện này là ta làm!”
“Thì ra là như vậy.”
Ngọc Kinh Lôi gật gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị.
“Người như vậy tội đáng muôn chết! Đáng chết! Ngươi đây là vì dân trừ hại!”
Ngọc Kinh Lôi câu nói này, Mộc Thiểm Hi rốt cục nở nụ cười.
“Ngài thật sự cho là như thế sao? Ngài sẽ không cảm thấy ta làm việc quá lỗ mãng chứ?”
“Ngươi thân là nữ tử, có thể có được lòng dạ như vậy, là rất hiếm có. Nếu như ta lúc đó ở đấy, nhất định sẽ nắm lấy tên cẩu quan như vậy, trước hết trói hắn đi dạo phố, sau sẽ đem hắn chém trước mặt mọi người, để răn đe!”
Ngọc Kinh Lôi nguyên là một tướng quân chính trực lại hào sảng, sau khi rõ ràng sự tình nguyên do, chẳng những không trách cứ Mộc Thiểm Hi, trái lại đối với cách làm của nàng cho một câu khẳng định.
Tuy rằng nàng làm như thế, sẽ bị triều đình truy nã, thế nhưng Ngọc Kinh Lôi biết, rất nhiề̀u nơi đều là quan cướp như nhau.
Nếu như Mộc Thiểm Hi dùng phương thức khác, tỷ như kiện cáo tên quan phòng hộ này, kết quả nói không chừng chả có ai để ý thì thôi, còn có thể mang đến họa sát thân cho nàng.
Thế giới này chính là tàn khốc như vậy, vì lẽ đó rất nhiều người mang lòng dạ chính nghĩa, chỉ có thể dùng phương thức của mình vì người dân mà ra tay.
Chỉ cần đứa nhỏ này bản tính là người tốt, liền phù hợp tiêu chuẩn làm con dâu của Ngọc Kinh Lôi.
“Ngươi bây giờ cấp bậc là?”
Ngọc Kinh Lôi tiếp tục hỏi.
“Vũ Vương. Vừa lên cấp!” Mộc Thiểm Hi ngượng ngùng cười.
“Vũ Vương? Tốt!”
Lần này, Ngọc Kinh Lôi cao hứng đứng lên.
“Quá tốt rồi! Đây thực sự là quá tốt rồi!”
Ngọc Kinh Lôi hưng phấn, để Mộc Thiểm Hi cùng Ngọc Thiên Huyết buồn bực không thôi, có một người vợ là Vũ Vương thôi, cần cao hứng như vậy không?
Cuối cùng, vẫn là Ngọc Phi Yên hiểu ý của Ngọc Kinh Lôi.
Dựa theo quy tắc của Đại lục, từ cấp Vũ Vương trở lên, sẽ không bị pháp luật ràng buộc.
Cuối cùng đã rõ ràng ý của Ngọc Kinh Lôi, Ngọc Thiên Huyết kích động nhìn Ngọc Kinh Lôi, “Cha, ngươi đáp ứng rồi? Ngươi đồng ý?”
“Uh!”
Ngọc Kinh Lôi gật gật đầu.
“Ta trước lo lắng thân phận của nàng và nàng đã có án tích cũ, ta còn đang nghĩ, nếu như ngươi kiên trì đến với nàng, vậy các ngươi sau khi làm lễ bái đường, liền cao bay xa chạy!”
“Hiện tại, ta không cần lo lắng!”
Ngọc Kinh Lôi làm cho Ngọc Thiên Huyết và Mộc Thiểm Hi đều cảm động không thôi, không nghĩ tới lão gia tử vừa lúc bắt đầu, đã không có ý định phản đối bọn họ.
Người cảm động nhiều nhất, lại là Ngọc Phi Yên.
Năm đó Ngọc Kinh Lôi vì để tránh cho con thứ hai bị Nam Sơn quận chúa lợi dụng hoàng quyền đến bức hôn, lén lút để cho Ngọc Thiên Hàn bỏ chạy cùng Đệ Ngũ Yên Nhi.
Hiện tại tiểu nhi tử gặp phải chuyện tương tự, ông lại còn dự định làm như thế.
Ngọc Kinh Lôi đúng là một phụ thân vô cùng tốt!
…………….
Lúc này, trong hoàng cung, cũng đang diễn một màn người cha tốt.
Lần này Hạ Hầu Kình Thiên rời đi thời gian có chút dài, Hạ Hầu Quân Vũ không khỏi lo lắng.
Mặc dù Hạ Hầu Kình Thiên có viết thư báo bình an, hoàng thượng vẫn đối với hắn mong nhớ vô cùng.
Bây giờ nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên hoàn hảo đứng ở trước mặt mình, Hạ Hầu Quân Vũ đi mau vài bước, lập tức ôm lấy Hạ Hầu Kình Thiên so với hắn phải cao hơn rất nhiều.
Động tác thân mật như vậy, làm cho Hạ Hầu Kình Thiên hơi sững sờ.
Nói đến, đây là lần thứ nhất hắn được trưởng bối ôm lấy.
Hạ Hầu Quân Vũ có chút mập, trên người thịt nhiều, cũng rất ấm áp, trong lòng của hắn ấm áp dày rộng, có một loại cảm giác rất gia đình.
“Ngươi rốt cục cam lòng trở về?”
Sau khi ôm lấy hắn một cái, Hạ Hầu Quân Vũ lui về sau hai bước, quan sát tỉ mỉ Hạ Hầu Kình Thiên.
“Gầy! Ngươi đến cùng lại làm ra cái gì, ngươi ăn cơm có ngon hay không?”
Kỳ thực, Hạ Hầu Kình Thiên một chút cũng không có gầy.
Nhưng là một quãng thời gian không gặp, trong mắt của Hạ Hầu Quân Vũ, liền cảm thấy nhi tử đã chịu khổ, cả người đều gầy gò, đem hoàng thượng làm cho tâm đau đớn!
“Không có gầy.”
Mặc dù trong lòng ấm áp vô cùng, Hạ Hầu Kình Thiên vẫn là không nhịn được sửa lại chuyện này.
“Trẫm nói ngươi gầy, thì ngươi chính là gầy! Trẫm là Thiên Tử, Nhất Ngôn Cửu Đỉnh!”
Hạ Hầu Quân Vũ vào lúc này cũng lòi ra thói đùa bỡn vô lại, “Ngược lại, tối hôm nay ngươi nhất định phải ăn ba bát cơm, bằng không, trẫm sẽ không tha cho ngươi!”
“Được!”
Hạ Hầu Kình Thiên không khỏi nhớ tới lời Ngọc Phi Yên nói trước đó, đều nói người bên ngoài thì rõ ràng, hoàng thượng đối với hắn thật sự rất tốt, coi hắn là nhi tử tình thâm mà đối xử!
Hạ Hầu Kình Thiên ở lại trong cung theo Hạ Hầu Quân Vũ dùng cơm, hoàng thượng vô cùng cao hứng, mỗi một món ăn đều bắt hắn thử qua, hận không thể đem Hạ Hầu Kình Thiên một hơi ăn thành người mập mạp lập tức.
“Không ăn nữa! Sẽ biến mập!”
Hạ Hầu Kình Thiên biểu thị rất lưu ý tới body của mình.
“Nam nhân muốn khôi ngô, mập một tý mới tốt, như ngươi vậy quá gầy!”
Hạ Hầu Quân Vũ bất mãn ra mặt, chọn một cái móng giò đặt vào bát của Hạ Hầu Kình Thiên, sau đó vỗ vỗ bụng của mình, “Cái bụng như vầy, mới là nam nhân đích thực!”
“Không được! Mèo con không thích!”
Mặc dù Ngọc Phi Yên không nói cái gì, Hạ Hầu Kình Thiên vẫn là biết, nữ nhân này yêu thích mỹ nam.
Nếu như hắn thật sự làm theo lời Hạ Hầu Quân Vũ yêu cầu, trở nên khôi ngô cường tráng, cộng thêm một cái bụng vô cùng mập, Ngọc Phi Yên nhất định sẽ ghét bỏ hắn.
Vì kiếm cho mình sự hạnh phúc, hắn mới là không cần bề ngang phát triển!
“Mèo con?”
Hạ Hầu Quân Vũ lỗ tai lập tức nhọn ra!
Lập tức liền tóm lấy “mèo con” cái từ mẫn cảm này.
“Kình Thiên, mèo con là ai a?”
Hạ Hầu Quân Vũ cười híp mắt nhìn con mình, còn đâu vẻ Quân Uy trên mặt, tràn ra vẻ bát quái.
Chỉ nghe danh xưng này, là cách nói thân mật nhất rồi ——
Nhi tử, lần này không phải là diễm ngộ được cái gì chứ?
Nói ra, để cha giúp ngươi tham khảo một hồi mà!
“Mèo con” , vừa nghe là biết rất đáng yêu!
Nhi tử, nguyên lai ngươi cũng có một mặt dễ thương! Cha thật sự là mừng đến phát khóc rồi!
“Mèo con chính là mèo con.”
Không có quyết định của Ngọc gia, Hạ Hầu Kình Thiên cũng không muốn đem Ngọc Phi Yên bộc lộ ra.
Miễn cho cái việc này làm nhiệt tình của hoàng thượng dâng cao, bút lớ́n vung lên chỉ hôn một phát, như vậy sẽ làm người Ngọc gia phản cảm, sẽ cảm thấy hắn lấy quyền ép người!
Nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên kiên nghị, gương mặt tuấn tú, Hạ Hầu quân Vũ một tiếng than thở, “Hướng Tiến ——”
“Có nô tài.”
Hướng Tiến lập tức đi vào hí ha hí hửng chạy đến trước mặt Hạ Hầu Quân Vũ.
“Hoàng thượng, ngài có gì dặn dò?”
“Không có gì! Chính là cảm thấy lúc trước ngươi nói qua, con trai lớn rồi là không dùng được, lời này bên trong có lý! Lâm Giang Vương đi ra ngoài một chuyến, thì có bí mật nhỏ của mình, cùng trẫm không còn thân cận!”
“Trẫm trong lòng đúng là thật đau thương, khổ sở a!”
Hạ Hầu Quân Vũ vừa nói xong, lại giả vờ u uất như đang mất hồn.
Hướng Tiến đứng một, nhưng lại nhìn ra hướng cửa muốn cười, rồi lại không dám cười.
Hoàng thượng, Vương gia không chịu nói, ngài tố khổ cùng nô tài có tác dụng gì đâu?
Nô tài lại không dám cưỡng bức Vương gia nói ra tên người yêu của hắn!
Có điều, làm người tâm phúc lâu năm, công phu nịnh bợ của Hướng Tiến vẫn là hạng nhất :
“Hoàng thượng, Vương gia là thẹn thùng! Vương gia lần này trở về, tựa như là biến thành một người khác! Đây là tư nhuận của tình yêu ạ!”
Có Hạ Hầu Quân Vũ làm chỗ dựa, Hướng Tiến nói chuyện cũng bơm gan to ra.
Lời này, quả nhiên vuốt ve được nỗi ưu thương của Hạ Hầu Quân Vũ.
Thay đổi thần sắc mất hồn vừa nãy, hắn nghiêm túc cẩn thận mà nhìn Hạ Hầu Kình Thiên, xác nhận Hướng Tiến nói là đúng, liền gật gật đầu.
“Ừm! Nhãn lực của ngươi không sai!”
“Trẫm rốt cục vừa xác định vừa khẳng định, Kình Thiên đây là yêu! Thần thái này so với trước đây không giống nhau!”
“Trên người khí lạnh lùng đã tan hơn rất nhiều, hơn nữa khi nói đến chuyện của mèo con, giữa hai chân mày của hắn còn có một tia ôn nhu hiếm thấy. Xem ra, trẫm phải phái người đi thăm dò một chút, để Kình Thiên động tâm rốt cuộc là khuê tú của nhà ai!”
Hạ Hầu Quân Vũ chuyển qua cho Cẩm Lý Vệ, vì không thể bức Hạ Hầu Kình Thiên nói ra tên Ngọc Phi Yên.
Có điều, không bao lâu, Hạ Hầu Quân Vũ liền trở nên hơi khổ não.
Hạ Hầu Kình Thiên đầu tiên là hướng về Ngọc Phi Yên, sau lại hướng vào Ngọc La Sát, bây giờ còn lòi ra thêm một con “mèo con”……
Nhi tử, tim của cha không xong rồi, ngươi rốt cuộc là muốn người nào?
Hạ Hầu Quân Vũ đây là vì tương lai của Đại Chu Quốc mà lo lắng.
Ngọc Phi Yên là Vũ Thần, đây là sự thật mà tất cả mọi người đều công nhận.
Ngọc La Sát, chuyện xảy ra ở đại hội Đấu Dược, Hạ Hầu Quân Vũ đã sớm biết, Vũ Thần kiêm Dược Hoàng, người này cũng không dễ chọc.
Vạn nhất, mèo con của Hạ Hầu Kình Thiên quá yếu, vậy chỉ còn có ăn ngược đãi!
Nhưng Hạ Hầu Quân Vũ tin tưởng, nhi tử của mình ánh mắt không kém như thế, mèo con này khẳng định cũng là nhân vật lợi hại……
Ba nữ nhân này cùng diễn chung một sân khấu, người nào người nấy đều cường hãn, hoàn toàn sẽ phá nát sân khấu a!
Trước đây, khi Hạ Hầu Kình Thiên không có nữ nhân, Hạ Hầu Quân Vũ thật gấp muốn chết, còn kém nữa là tự mình ra trận làm mẫu rồi.
Hiện tại nữ nhân của hắn nhiều lên, Hạ Hầu Quân Vũ lại càng gấp muốn chết lần nữa.
Người nào người nấy, đều là Vũ Thần, các nàng tùy tiện ở kinh thành đánh một trận, sẽ đem Kinh Thành hủy diệt a!
Nhi tử, ngươi có thể hay không đừng như thế kích thích người ta!
Nghĩ đến đây, Hạ Hầu Quân Vũ không nhịn được mở miệng, “Kình Thiên a, Ngọc Phi Yên, Ngọc La Sát, cùng cái nàng mèo con, ngươi đến cùng nghĩ kỹ đi, muốn người nào a?”
Hạ Hầu Quân Vũ đưa ra vấn đề này làm Hạ Hầu Kình Thiên có chút không hiểu gì cả.
Ba cái thân phận, một người, tự nhiên là đều phải!
“Đều phải!”
Vừa nghe lời này, hoàng thượng sợ đến mức thiếu một chút là hộc máu.
Trước hắn còn nghĩ qua, nếu như Hạ Hầu Kình Thiên yêu thích Ngọc Phi Yên, không phải là không thể, cho dù ngã nghiêng luôn lực lượng của quốc gia, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) cũng phải đạt thành điều tâm nguyện này của nhi tử.
Làm sao Hạ Hầu Kình Thiên lại có chí khí đến như vậy!
Ba cái đều phải!
Không hổ là con của trẫm!
Nhưng quốc gia thì cha già chỉ có một, không chịu nổi các ngươi dằn vặt đâu a!
Có điều, không bao lâu, Hạ Hầu Quân Vũ tâm tình liền bình thường trở lại.
Bởi vì Hạ Hầu Kình Thiên lại chủ động đưa cho hắn đĩa rau, tự mình rót rượu cho hắn, đây chính là chuyện xưa nay chưa từng có.
Đối với việc lần này, hoàng thượng càng nhất định là mèo con thay đổi Hạ Hầu Kình Thiên, để trên người hắn có thêm vị ái tình, càng lúc càng giống như một con người rồi.
Quả nhiên là sức mạnh của ái tình!
Hạ Hầu Kình Thiên rốt cục đã gặp được một nữ nhân quan trọng hơn tính mạng của hắn rồi!
Nghĩ đến đây, Hạ Hầu Quân Vũ mũi đau xót, thiếu một chút là khóc.
Yên tỷ tỷ, ngươi thấy không!
Con của chúng ta có một chút thay đổi, rốt cục đã có người có thể thay đổi hắn!
“Kình Thiên a, lúc nào ngươi đem mèo con tiến cung, cho trẫm nhìn một chút! Trẫm cũng không ép ngươi, chính là muốn nhìn thấy các ngươi hạnh phúc, trẫm an tâm!”
Hạ Hầu Quân Vũ trong mắt phiếm hồng, rốt cuộc cũng gạt được Hạ Hầu Kình Thiên.
Nhìn cái tướng hơi phát phát của Hạ Hầu Quân Vũ, Hạ Hầu Kình Thiên gật gật đầu, xem như là đáp ứng.
Người đàn ông trước mắt này cùng mình không có liên hệ máu mủ, nhưng so với cha mẹ đẻ hắn còn tốt hơn nhiều.
Cha đẻ thì không rõ, mẹ đẻ thì chỉ hận sao hắn không mau mau chết đi. Hạ Hầu Quân Vũ cùng Hạ Hầu Kình Thiên trước giờ lại có mối quan hệ ấm áp.
Tuy rằng phần ân tình này là Hạ Hầu Quân Vũ dành cho con trai ruột của hắn, Hạ Hầu Kình Thiên chiếm vị trí của người khác, hưởng thụ lấy tất cả những thứ này, thế nhưng, từ khi hắn thay thế thân phận của tiểu nam hài kia, bắt đầu từ ngày đó, liền thay đổi tất cả.
Hạ Hầu Quân Vũ cứ như vậy yêu thương hắn, hắn cũng sẽ không làm cho người đàn ông trung niên trước mặt này thương tâm, càng sẽ giữ gìn tình cảm của Hạ Hầu Quân Vũ.
Nghĩ đến đây, Hạ Hầu Kình Thiên đưa tay ra, vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Hầu Quân Vũ.
“Ta sẽ dẫn nàng tới thăm ngươi!”
“Tốt…tốt! Quá tốt rồi!”
Có Hạ Hầu Kình Thiên nói câu này cam kết, Hạ Hầu Quân Vũ so với bất cứ lúc nào cũng đều cao hứng hơn.
Vừa lúc đó, một cung nữ không kịp thông báo, vội vã chạy vào, quỳ gối trước mặt Hạ Hầu Quân Vũ.
“Hoàng thượng, ngài đi xem công chúa của chúng ta đi! Nàng té xỉu ——”
Hạ Hầu Quân Vũ nhìn kỹ, là người cung nữ bên cạnh Hạ Hầu Tuyết.
Tuy rằng đang cùng Hạ Hầu Kình Thiên ở chung một chổ lại bị phá đám, làm Hạ Hầu Quân Vũ rất mất hứng, nhưng dù sao Hạ Hầu Tuyết cũng là cốt nhục của hắn, nghe nói nàng té xỉu, hoàng thượng vẫn có chút lo lắng.
“Có mời thái y chưa?”
“Công chúa không cho mời thái y! Cũng không để nô tỳ mời hoàng hậu. Nô tỳ lo lắng xảy ra chuyện, không thể làm gì khác là len lén chạy đến đây. Cầu xin hoàng thượng đi nhìn xem Tuyết công chúa! Sắc mặt nàng rất nguy kịch!”
Vừa nghe lời này, Hạ Hầu Quân Vũ rốt cục đứng lên.
Trước đó bởi vì Hạ Hầu Tuyết lén lút rời cung đi ra ngoài, Hạ Hầu Quân Vũ nổi trận lôi đình, còn phạt cả Lưu hoàng hậu.
Nhưng đến khi Hạ Hầu Tuyết trở về, nàng một bộ dạng mất hồn, hoàng thượng cũng không trừng phạt quá nghiêm khắc, chỉ cho nàng đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, không cho phép ra ngoài, cũng không cho hoàng hậu ghé qua thăm.
Nào biết, lúc này mới qua mấy ngày, Hạ Hầu Tuyết liền bị bệnh?
“Hoàng huynh, đi xem xem! Ta cũng đã lâu không có nhìn thấy cháu gái, ta và ngươi cùng đi!”
Hạ Hầu Kình Thiên cười nói.
Nét cười của hắn, rơi vào trong mắt cung nữ, tiểu cung nữ không nhịn được run lập cập.
Má ơi, Lâm Giang Vương vì cái gì mà cười đến kinh khủng như vậy?
Tiểu cung nữ đột nhiên cảm giác, mình ở vào lúc này quấy rầy hoàng thượng cùng Lâm Giang Vương, là một cái quyết định rất sai lầm.
Có Hạ Hầu Kình Thiên nói câu này, Hạ Hầu Quân Vũ liền khởi giá, đi đến nơi ở của Hạ Hầu Tuyết.
Vừa vào cửa, hoàng thượng liền nhìn thấy mấy ả cung nữ vây quanh ở bên người Hạ Hầu Tuyết, vẻ sốt ruột không thôi.
Mà Hạ Hầu Tuyết đang nằm ở trên giường, đôi mắt đẹp nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, trên gương mặt đỏ ửng, nhìn qua dáng dấp có vẻ bệnh rất nặng.
“Truyền Vương thái y!”
Lúc này, Hạ Hầu Quân Vũ liền để Hướng Tiến mời dược sư của chính mình.
Không bao lâu, Lưu hoàng hậu cũng vội vã chạy tới.
Nhìn thấy hoàng thượng cùng Lâm Giang Vương ở chung, Lưu hoàng hậu lập tức đối với Hạ Hầu Quân Vũ hành lễ.
“Miễn ——” Hạ Hầu Quân Vũ có chút phiền lòng.
Một mặt là bởi vì vẫn chưa có tha thứ cho Lưu hoàng hậu, mặt khác cũng là lo lắng đến bịnh tình của Hạ Hầu Tuyết.
“Bệ hạ, Tuyết Nhi đến cùng là là sao?”
Lưu hoàng hậu biết mình không được chào đón, đành ngoan ngoãn đứng ở một bên, nhìn Hạ Hầu Tuyết, mắt đều là đầy lo lắng.
“Trẫm đã truyền Vương thái y, hắn rất mau sẽ đến!”
Vương thái y một đường chạy lại đây, đi theo phía sau là hai tên Dược Đồng, bọn họ cõng lấy hòm thuốc.
Vừa thấy được Vương thái y, Hạ Hầu Quân Vũ vẫy vẫy tay, để Vương thái y nhanh trị liệu cho Hạ Hầu Tuyết.
Ngay khi Vương thái y đem khăn lụa đang bao ở cổ tay của Hạ Hầu Tuyết mở ra, nàng đột nhiên mở mắt ra, tỉnh lại. Nhìn thấy thái y, Hạ Hầu Tuyết Tâm run sợ, đem Vương thái y vung tay, đẩy ra.
“Làm càn, ngươi muốn làm cái gì?”
Chờ nàng làm xong tất cả những thứ này, lúc này mới nhìn thấy Hạ Hầu Quân Vũ ở bên cạnh.
“Phụ hoàng, người tại sao lại ở chỗ này……” Hạ Hầu Tuyết tâm liền như chết rồi, trong lòng phi thường sợ hãi.
Không được, không thể để cho phụ hoàng biết chuyện này, bằng không hắn nhất định sẽ giết nàng!
“Trẫm nghe nói ngươi té xỉu, hảo tâm hảo ý sang đây xem ngươi, lại mời Vương thái y đến trị liệu cho ngươi, ngươi đây là cái thái độ gì?”
Thấy Hạ Hầu Tuyết biểu hiện như vậy, làm Hạ Hầu Quân Vũ có chút tức giận.
“Phụ hoàng, nhi thần không có bệnh! Nhi thần rất tốt! Là cẩu nô tài nào ở trước phụ hoàng nói huyên thuyên, để phụ hoàng lo lắng? Nhi thần thật sự một chút sự tình đều không có!”
Hạ Hầu Tuyết cật lực chứng minh chính mình không thành vấn đề, nàng thậm chí xuống giường, muốn đi vài bước cho Hạ Hầu Quân Vũ xem, chứng minh chính mình xác thực không thành vấn đề.
Nào có biết, chân vừa đạp trên đất, Hạ Hầu Tuyết bỗng nhiên đầu gối mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
“Còn nói không có chuyện gì! Ngươi muốn thể hiện tới khi nào?”
Tốt xấu gì cũng là cốt nhục của mình, Hạ Hầu Quân Vũ thấy con đang bệnh cũng không muốn răn dạy thêm điều gì.
Vì lẽ đó, hoàng thượng tự mình đỡ lấy lấy Hạ Hầu Tuyết, mệnh lệnh cho nàng nằm ở trên giường, để Vương thái y chẩn bệnh.
“Phụ hoàng, nhi thần thật sự không có chuyện gì!”
Nhìn thấy Vương thái y đến càng lúc càng gần, Hạ Hầu Tuyết sợ đến cả người run cầm cập.
Không được!
Vương thái y y thuật phi thường cao minh, nếu để cho hắn kiểm tra, hắn nhất định sẽ phát hiện vấn đề!
“Mẫu hậu, nhi thần không có chuyện gì! Người giúp nhi thần khuyên nhủ phụ hoàng!”
Lưu hoàng hậu nào nghe theo Hạ Hầu Tuyết.
Nàng chỉ có một nữ nhi bảo bối như thế, nghe nói nàng ngất đi, còn kinh động hoàng thượng, Lưu hoàng hậu lo lắng không thôi.
Ngã bệnh, liền muốn kiếm Dược Sư để trị bệnh, đây là lẽ thường tình.
Huống chi trong lúc chữa trị, Hạ Hầu Tuyết có thể cùng hoàng thượng tạo dựng lại mối quan hệ tốt!
Lưu hoàng hậu biết, Hạ Hầu Quân Vũ là người hay hoài niệm tình xưa.
Nàng đi theo bên cạnh Hạ Hầu Quân Vũ nhiều năm, chuyện của hoàng thượng tự nhiên phải biết.
Hạ Hầu Tuyết lại có mấy phần giống Mộ Dung Yên, cái này giải thích vì sao hoàng thượng có nhiều con gái, nhưng Hạ Hầu Quân Vũ yêu chuộng Hạ Hầu Tuyết cũng là nguyên nhân này.
Bây giờ, Hạ Hầu Tuyết không dễ lại có một cơ hội sinh bệnh tốt như thế này, có thể thông qua lần bệnh này được hoàng thượng thương yêu trở lại, cơ hội như vậy Lưu hoàng hậu như thế nào sẽ bỏ qua đây!
“Tuyết Nhi, đừng nói ngốc! Sắc mặt của ngươi khó coi như vậy, nhất định là ngã bệnh!”
“Những nô tài này chúng chăm sóc ngươi như thế nào? Thật là đáng chết!”
Lưu hoàng hậu vừa nói, cung nữ hầu hạ Hạ Hầu Tuyết cùng bọn thái giám đều quỳ một chỗ, miệng hô”Nô tài đáng chết, xin hoàng thượng hoàng hậu tha mạng.”
“Được rồi! Đều câm miệng cho trẫm!”
Hạ Hầu Quân Vũ đầu bị làm cho đau muốn chết.
Thật vất vả, đem Hạ Hầu Kình Thiên chờ mong trở về, nào có biết bây giờ xảy ra chuyện như vầy, thực sự là buồn bực.
“Vương thái y, ngươi cẩn thận đi xem bệnh cho công chúa! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào! Tuyết Nhi làm sao bệnh thành như vậy!”
“Phụ hoàng, ta không muốn, ta không sao!”
Dưới tình thế cấp bách, Hạ Hầu Tuyết muốn nhảy dựng lên, nhưng một luồng sức mạnh đột nhiên kéo đến, đem nàng khống chế ở trên giường, không thể động đậy. Ngay cả cổ họng của nàng, tựa như cũng có đồ vật gì chặn lại, căn bản nói không ra lời.
Chuyện gì thế này?!
Hạ Hầu Tuyết bây giờ là vừa kinh vừa sợ, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Vương thái y đưa tay ra bắt mạch cho nàng.
Làm sao bây giờ? Nàng lần này nhất định chết chắc rồi!
Một loại cảm giác sợ hãi mà trước nay Hạ Hầu Tuyết chưa từng có ở trong đầu lan tràn ra, cuối cùng tràn ra toàn thân nàng.
Kiểm tra kết quả, để Vương thái y giật nảy cả mình.
Nhìn thấy dược sư ngự dụng của mình có vẻ mặt quái dị, Hạ Hầu Quân Vũ còn sót lại một chút kiên trì giờ cũng mất hết.
“Nói, công chúa làm sao vậy!”
“Hoàng thượng ——” Vương thái y nơm nớp lo sợ quỳ gối trước mặt Hạ Hầu Quân Vũ cùng Lưu hoàng hậu, nói ra kết quả chẩn đoán, “Tuyết công chúa mang thai!”