Phục Kích Ái
Chương 1 :
Ngày đăng: 19:23 19/04/20
Lý Thiên Hữu là một binh sĩ, nàng thường thường mặc quân trang chỉnh tề tác phong quân nhân đứng nghiêm ở trước gương, đối mặt chính mình! Đúng vậy, là chỉnh tề quân trang mà không phải quần áo huấn luyện loạn bẩn, nhìn trong gương bản thân tư thế oai hùng hiên ngang nàng rất kiêu ngạo, cũng rất tự hào!
Năm năm, từ thời khắc bắt đầu bước vào quân doanh đó, nàng mai một lý tưởng quên đi tương lai, ngày qua ngày năm này qua năm khác huấn luyện, nàng chỉ muốn để cho mình trở nên mạnh mẽ. Chỉ có càng thêm mạnh, mới có thể mỗi lần làm nhiệm vụ đều có thể sống sót trở về. Bởi vì em gái đang chờ nàng. Năm năm trước, Lý Thiên Hữu tốt nghiệp trung học, trong nhà đột biến hoàn toàn thay đổi cuộc sống của nàng, một lần tai nạn xe cộ, cha mẹ đều mất, để lại nàng một cô bé còn chưa trưởng thành cùng với một đứa em gái còn đang học tiểu học...
Nàng tại trước mộ phần cha mẹ quỳ một đêm, hai mắt khóc khô nước mắt, hai chân chết lặng không có cảm giác, thế nhưng nàng không muốn đứng lên, bởi vì nàng không biết đối mặt với cuộc sống sau đó thế nào! Vào lúc ấy, Lý Thiên Hữu cái gì cũng đều không hiểu, hậu sự trong nhà đều do thân thích hỗ trợ xử lý, cho dù nàng cái gì cũng đều không hiểu, nhưng nàng cũng biết, bởi vì trong nhà nghèo, những kẻ được gọi là người thân thời điểm khi cha mẹ còn sống cũng không nguyện ý qua lại cùng các nàng, có thể đi ra hỗ trợ xử lý hậu sự, đã rất không dễ dàng, nàng hẳn nên mang trong lòng cảm kích! Mà mỗi khi đối mặt từng cái từng cái gương mặt dối trá này, nàng luôn luôn có vẻ không biết làm sao....
Nàng sợ
Nàng thường thường ở trong ác mộng giãy dụa...
Sau khi hậu sự cha mẹ xong xuôi, một vấn đề rất nghiêm trọng bày ra trước mặt mọi người, ai sẽ nuôi nấng các nàng??
“Thiên Hữu thành tích cuộc thi rớt xuống sao?” Ông lớn (xưng hô huynh trưởng ba ba là ông lớn) vĩnh viễn kéo căng một tấm mặt chết. “Dạ, rớt xuống!” Nàng sợ hãi nhìn ông lớn, ánh mắt lơ lửng bất định, nàng sợ ông, nàng thừa nhận, đây là do từ nhỏ lưu lại! ”Ba mẹ con để lại tiền không nhiều lắm, bồi thường lại ít đến đáng thương, em gái con tiểu học lớp năm, chúng ta....” “Ông lớn...” Cô hai liếc mắt nhìn anh cả của mình một chút, đưa tay xoa xoa đầu Lý Thiên Hữu, như là an ủi.
“Lớn như vậy, hẳn nên đối mặt hiện thực!” Nghe ngữ khí ông lớn như vậy, Lý Thiên Hữu không khỏi rùng mình một cái!
Ngày đi tham gia quân ngũ ấy, thân nhân đến tiễn, ngoại trừ quân trang mới phát nàng không có bao nhiêu hành lý của chính mình, một là nghe nói bộ đội cái gì cũng đều phát, hai là bởi vì trong nhà vốn rất nghèo, quần áo của nàng gộp lại đều là vài món như vậy, nàng mang theo một thân trang phục hè, áo phông quần soóc, một thân quần áo vận động đã rất cũ, đây là nàng năn nỉ thật lâu mẹ mới cho nàng mua, quần áo còn lại nàng sớm đã giặt sạch, nói cho em gái đều để lại cho em mặc, nàng biết sinh hoạt của em gái sau đó cũng sẽ không sống khá giả. Ngoại trừ hai bộ quần áo, nàng mang theo ảnh chụp gia đình duy nhất trong nhà, tuy trong hình nàng tết bím tóc nhỏ còn dừng lại ở hình dáng tiểu học, thế nhưng nàng không ngại, bởi vì đây là bức ảnh duy nhất cha mẹ chụp chung cùng các nàng!
Ly biệt luôn luôn thương tâm như vậy, trong thôn thêm nàng vào thì tổng cộng có ba người đi làm binh, Trần Hồng Vũ, Trần Hồng Hiên, một đôi song bào thai huynh đệ, lớn hơn nàng hai tuổi, lên xe trước, Lý Thiên Hữu vẫn ôm em gái, nàng nghe không vào cô cô ông lớn nói cái gì đó, nàng vẫn ôm em gái, đem mũ lính đội trên đầu em gái, một lần một lần lau nước mắt cho em, em gái an tĩnh khóc, không phiền không nháo, cứ như vậy không tiếng động rơi lệ, mà chính nàng cực nóng hai mắt như mất đi hơi nước, rơi không ra lệ, tâm nhưng sinh đau!
Thời điểm Trần Hồng Hiên túm nàng, nước mắt kìm không được xẹt qua gò má, tay nàng hơi chút buông ra em gái,
“Thiên Kiêu, chiếu cố bản thân thật tốt, tới quân doanh rồi thì chị viết thư cho em!”
“Chị, em sẽ, em sẽ nghe lời, chị cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt!” Thiên Kiêu một bên rơi lệ một bên như muốn bắt chặt tay nàng buông ra...
Thiên Hữu lau mặt, xoay người lên xe, nhắm hai mắt lại, nàng biết em gái hiểu chuyện, thành tích học tập lại tốt, không có gì phải lo lắng! Thân thể xóc nảy lên, xe chạy, nàng nghênh đón cuộc sống mới của nàng, thế nhưng tâm lại thấp thỏm không yên...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: này nhất chương là ăn nói diễn viên bối cảnh, rốt cuộc một quá độ đi.