Phục Kích Ái

Chương 10 : Lựa chọn . . .

Ngày đăng: 19:23 19/04/20


“Thiên Hữu cô cùng Lâm tiểu thư kia làm sao quen biết a?” Trên đường trở về, Hạ Phi lái xe nhìn thoáng qua phó xe Lý Thiên Hữu. “Thiên hữu?” Thấy Lý Thiên Hữu yên lặng không nhúc nhích, Hạ Phi lại hô một tiếng.



“Ừ? Anh nói cái gì?” Lý Thiên Hữu hiển nhiên không có nghe thấy Hạ Phi hỏi.



“Làm sao vậy? Đang suy nghĩ cái gì?” Hạ Phi nhìn Lý Thiên Hữu rầu rĩ không vui vẻ mặt nghiêm túc.



“Không có, anh vừa muốn hỏi tôi cái gì?” Lý Thiên Hữu trong đầu vẫn chiếu lại biểu tình Bắc Thần thất vọng...



“Tôi là muốn hỏi, cô cùng Lâm tiểu thư quen biết ra sao?”



“À, tháng trước nàng bị người bắt cóc, chúng tôi giải cứu. Lần này trở về giúp chiến hữu mang đồ vật cho bí thư của nàng, cùng nhau ăn qua bữa cơm.”



“Bắt cóc? Lẽ nào nàng là tổng tài tập đoàn Lâm thị?” Hạ Phi hiển nhiên rất giật mình.



“Ừ.” Lý thiên hữu nhàn nhạt ừ.



“Chúng tôi nhận được qua tin tức, là nhiệm vụ tổ hai ra, khi đó tôi vừa lúc ở trên một vụ án lớn. Không nghĩ tới là Lâm tiểu thư đó a? Thế nhưng tôi vẫn không rõ nàng vì sao không tìm cảnh sát đây, có thể nhờ cảnh sát bảo hộ.” Hạ Phi đánh quẹo sang phải, xe đi về nhà cô cô Lý Thiên Hữu.



“Tôi cũng không biết, khả năng người ta không muốn cảnh sát tham gia đi?” Lý Thiên Hữu không có hứng thú nghiên cứu vấn đề này, vấn đề bây giờ là nàng có nên đáp ứng yêu cầu của Lâm Bắc Thần hay không.



Lý Thiên Hữu trở lại nhà cô cô, cô hai còn chưa trở về, trong nhà chỉ có Tiểu Tình với Thiên Kiêu, Thiên Kiêu đang quét tước vệ sinh, Tiểu Tình đang đánh đàn điện tử của nàng. Nhà cô cô là nhà thuê, hai phòng một sảnh, thường ngày hai người lớn ngủ một phòng, Thiên Kiêu cùng Tiểu Tình ngủ một phòng, gần đây Lý Thiên Hữu trở về, cô cô tìm một cái giường đơn mang tới phòng ngủ của Thiên Kiêu và Tiểu Tình, vốn là gian phòng không lớn càng hiện ra chen chúc.



“Chị, chị đã trở về?” Thiên Kiêu quay đầu hướng Lý Thiên Hữu lộ ra khuôn mặt tươi cười, trên tay không ngừng lau sàn nhà.
“Đều không phải, Lâm tổng mới vừa phân phó tôi đưa tiểu thư tới phòng nghỉ.” Cô gái vươn tay làm một thủ thế mời.



Lý Thiên Hữu được cô gái chỉ dẫn vào trong phòng nghỉ, mới vừa mở cửa, một cỗ hương thơm nhàn nhạt tràn ngập lại đây, Lý Thiên Hữu dùng sức hít mũi. Này mùi vị rất dễ chịu, vừa nãy ở trong xe Lâm Bắc Thần cũng là mùi vị như vậy. Cô gái mở tủ âm tường, Lý Thiên Hữu nhịn không được há to mồm, trời ơi. Bên trong tủ âm tường diện chỉnh tề các loại kiểu dáng trang phục, này cần bao nhiêu thời gian mới có thể mặc một lần a? Kẻ có tiền chính là kẻ có tiền, ngẫm mấy năm qua mình ở quân doanh, xuân hạ thu đông, các loại quân trang gộp lại bất quá hình thức cũng giống nhau, bình thường huấn luyện mặc cũng chỉ là tác huấn phục, nhìn một tủ lớn tràn đầy quần áo này, Lý Thiên Hữu thực sự là mở mang kiến thức. Nàng không biết làm sao nhìn cô gái trước mặt.



Cô gái lưu loát chọn ra mấy bộ trang phục, giơ lên trước mặt Lý Thiên Hữu. “Lâm tổng nói không biết cô thích mặc dạng phong cách gì, cho cô tự mình chọn, những thứ này đều chưa từng mặc qua.” Cô gái vừa nói vừa chọn.



“Không cần, tôi....”



“Lâm tổng nói, lát nữa muốn cô bồi nàng đi gặp hộ khách, cho nên cô nên đổi một bộ đi.” Cô gái nhìn một chút Lý Thiên Hữu một thân mê màu, con ngươi trừng mắt nhìn.



“Nha, vậy bộ này được rồi.” Lý Thiên Hữu tiếp nhận bộ quần áo cô gái cầm tay trái. Đó là một cái áo sơ mi màu trắng, áo khoác ngoài màu đen, cộng thêm quần màu đen.



“Được, vậy cô đi tắm đi, bên trong có đồ dùng tắm. Tôi ra ngoài trước, giày ở trong tủ giày cạnh cửa.” Nói xong cô gái liền lui đi ra ngoài.



Lý Thiên Hữu ngơ ngác nhìn cô gái đi ra ngoài, nhìn một chút quần áo trong tay, lại nhìn một chút tủ giày cô gái nói, nàng khẽ lắc đầu cười khổ, đem quần áo đặt ở trên ghế dựa bàn trang điểm rồi đi vào phòng tắm.



Đợi Lý Thiên Hữu một thân chỉnh tề đứng ở trước gương, thời gian cũng chỉ mới qua nửa giờ mà thôi, hai tay từ cổ áo một đường mã đến góc áo, nàng chỉnh lý trang phục. Phải thừa nhận người dựa vào ăn mặc, quần áo của Lâm Bắc Thần giá trị xa xỉ mặc ở trên người Lý Thiên Hữu, lập tức thì hiện ra hiệu quả.



Lý Thiên Hữu chỉnh lý chính mình, một lần nữa ngồi trên sô pha chờ Lâm Bắc Thần trở về. Sự tình chính có chút phiền phức, nàng là quân nhân, trong bộ đội kỷ luật rất nhiều. Hiện tại bảo hộ Lâm Bắc Thần, nàng không dám hứa chắc gặp phải tình hình thế nào, có thể vi phạm quân kỷ hay không. Lông mi thanh tú mặt nhăn thành một đoàn, xem ra nên gọi điện thoại cho chỉ huy báo cáo một chút tình huống. Nếu lần này xem như làm nhiệm vụ thì dễ hơn nhiều rồi, Lý Thiên Hữu không khỏi nghĩ đến.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lý thiên hữu sẽ không như vậy đơn giản ly khai bộ đội....