Phục Kích Ái

Chương 20 : Bị thương . . .

Ngày đăng: 19:23 19/04/20


Lý Thiên Hữu đứng vài giây trước cửa, cửa đối diện mở ra, La Quân một thân hưu nhàn trang đi ra.



“Lý tiểu thư, có vấn đề gì sao?” La Quân cười ha hả nhìn Lý Thiên Hữu.



Lý Thiên Hữu hơi nhíu mày lại, không nói tiếng nào, mang theo túi rác đi đến thùng rác, thùng rác tại bên cạnh cầu thang bộ, Lý Thiên Hữu vứt túi rác rồi chậm rãi bước đi trên cầu thang, La Quân đi theo. Lý Thiên Hữu đưa lưng về phía La Quân, “Lý tiểu thư.....” Không đợi La Quân nói nói xong, Lý Thiên Hữu đột nhiên xoay người tấn công, La Quân nở nụ cười, hai người liền bắt đầu xuất chiêu. La Quân một quyền hướng chính mặt Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu cũng không né tránh, giơ lên tay phải nắm cổ tay La Quân hướng về một vùng phía sau, hơi nghiêng người tay trái cong lên làm bộ muốn đánh xuống, hiển nhiên La Quân cũng không phải một tiểu nhân vật, thuận theo cường độ của Lý Thiên Hữu dùng chân đá dưới tường lộn mèo một cái; né tránh Lý Thiên Hữu công kích. Nhìn La Quân dừng tại trên cầu thang, Lý Thiên Hữu bước nhanh đá tới, “Ai u.” La Quân cau mày bò trên mặt đất. Lý Thiên Hữu động tác nhanh chóng khiến hắn kinh ngạc, La Quân đã sớm nhìn ra Lý Thiên Hữu thông hiểu võ thuật, không nghĩ tới đã vậy còn quá lợi hại.



“Đứng lên đi!” Lý Thiên Hữu thu chân, nhìn vết chân của mình trên âu phục nhàn nhã màu trắng của La Quân, lè lưỡi một cái. Lúc này trong hàng lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.



La Quân nắm tay Lý Thiên Hữu đưa tới, đứng lên, phủi phủi bụi trên người.



“Lão đại?” Hai người thủ hạ của La Quân đã chạy tới, nhìn lão đại một thân bụi bẩn, lại nhìn một chút Lý Thiên Hữu đã đi trở về, hai người không hiểu ra sao nhìn La Quân.



“Lão đại cái rắm, nàng mới là lão đại.” Nói xong bước nhanh theo tới.


Nàng xem xem Lâm Bắc Thần ngủ say, lấy tay nhẹ nhàng huých cô một chút, nhìn con mắt cô giật giật, xem ra cũng là một người thiển miên. Lâm Bắc Thần dùng tay nhu nhu con mắt mông lung, bĩu môi, hơi nhíu mày, hiển nhiên còn không có hoàn toàn thanh tỉnh, Lý Thiên Hữu cùng cô làm một động tác cấm thanh, mặc vào áo khoác cho Lâm Bắc Thần, xốc lên chăn trên người cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Nàng đặt Lâm Bắc Thần ở chỗ mình mới vừa ngủ qua, Lý Thiên Hữu quỳ một chân trên đất, đem đầu kề sát bên tai Lâm Bắc Thần ôn nhu nói, “Đừng nói chuyện, cũng đừng động.” Nàng nhìn nhìn Lâm Bắc Thần đang mê muội, vừa nãy lúc nàng ôm cô, xúc cảm mềm mại, hương thơm thoang thoảng, để trong lòng Lý Thiên Hữu run lên một cái. Đây là cảm giác thích sao? Lý Thiên Hữu lắc đầu một hồi.



Nàng kéo chăn đệm trải trên sàn về bên giường, từ cửa sổ đó nhìn sang không đến mức lập tức phát hiện cô. Từ lúc đánh thức Lâm Bắc Thần đến khi buông cô bất quá một phút đồng hồ, Lý Thiên Hữu lắng nghe động tĩnh bên ngoài, lại nhìn một chút Lâm Bắc Thần, lúc này xem ra cô đã thanh tỉnh, đôi mắt luống cuống nhìn nàng, Lý Thiên Hữu đặt ngón tay ở trước môi mình, ra hiệu cô không nên nói, trên mặt nở nụ cười ấm người. Nàng đứng dậy lục lọi ở trên tủ đầu giường, tìm được cái nút ấn bấm xuống một cái, liền nhẹ nhàng di động qua bên cửa sổ, Lý Thiên Hữu mới vừa tiếp cận cửa sổ, một tiếng vang giòn xẹt qua bầu trời đêm, theo sát một bóng người mang theo mảnh kính bể cắt xén tiến vào, đối phương tựa hồ rất rõ tình huống trong phòng, chân điểm một cái trên mặt đất, trong tay nắm dao găm phiếm quang trực tiếp đâm về phía Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu hiển nhiên không nghĩ tới đối phương sẽ có chiêu thức ấy, vội vàng tránh sang một bên, nhưng dao của đối phương còn chưa tới trước mắt liền biến hóa phương hướng, giống như là sớm biết Lý Thiên Hữu sẽ né tránh, Lý Thiên Hữu tay nắm rèm cửa sổ xoay chuyển vài lần đề lực một cái thân thể hướng lên trên né tránh.



Lý Thiên Hữu chân đạp bệ cửa sổ trên không trung xoay người một vòng, người còn chưa rơi xuống đất liền hướng phía người nọ đá ra một cước, người nọ hai đâm chưa thành công thân thể hướng bên giường né tránh, hiểm hiểm tránh được chân Lý Thiên Hữu. Lý Thiên Hữu đứng thẳng trước tủ đầu giường híp mắt nhìn nam nhân trước mặt, người nọ một thân hắc y linh hoạt, mũ lưỡi trai màu đen áp thấp thấy không rõ tướng mạo. Không cho phép Lý Thiên Hữu suy nghĩ nhiều, người nọ lại bắt đầu chuyển động, tốc độ hắn công kích cực nhanh, chuyên chọn chỗ hiểm hạ thủ, bởi vì giường cùng cửa sổ cự ly rất gần, địa phương cũng tương đối nhỏ, hai người xuất chiêu đều có vẻ chân tay co cóng. Lý Thiên Hữu không ngừng kiềm chế hắn, nàng sợ hắn phát hiện tồn tại của Lâm Bắc Thần. Nam nhân nọ hình như phát hiện cái gì, bởi vì vừa nãy Lý Thiên Hữu túm hạ rèm cửa sổ, ánh trăng đã chiếu vào, trong phòng cũng sáng sủa không ít. Nam nhân nọ nhìn về phía bên kia giường, né tránh Lý Thiên Hữu quyền cước, tay cầm ngược dao găm một lật nghiêng người lăn đến trước mặt Lâm Bắc Thần.



Lúc này Lâm Bắc Thần ngồi dậy, cô “A” hô to, bèn tự mình bưng kín miệng.



Lý Thiên Hữu theo chân nam nhân nhào tới, một tay nàng kéo Lâm Bắc Thần, tránh thoát dao găm của nam nhân. Nam nhân phát hiện Lâm Bắc Thần thì tỏ ra rất hưng phấn, một chiêu rồi một chiêu nhanh tấn công đến, đều hướng về phía Lâm Bắc Thần. Lý Thiên Hữu đem Lâm Bắc Thần hộ vào trong ngực, ngay cả thời gian đẩy cô đi ra ngoài cũng không có. Lâm Bắc Thần mắt thấy dao sáng loáng của nam nhân tại trước mặt, cô vừa sợ vừa lo lắng. Nam nhân tiếp tục đâm dao găm về phía Lâm Bắc Thần, Lý Thiên Hữu một tay ôm Lâm Bắc Thần một tay rất nhanh nắm cổ tay đối phương, xoay người một cái, đối phương cũng cấp tốc xoay người muốn tránh thoát. Bỗng Lâm Bắc Thần trong lòng Lý Thiên Hữu chuyển động, cô thấy tay nam nhân nọ bị Lý Thiên Hữu nắm, bản năng muốn đi đoạt dao găm. Lý Thiên Hữu không nghĩ tới Lâm Bắc Thần lá gan lớn như vậy, mà lúc này cũng đã chậm, nam nhân nhìn tay mình nắm dao găm giãy không ra, tay kia nhanh chóng cầm lấy dao găm hướng ngực Lâm Bắc Thần hung hăng đâm xuống. Lúc này Lâm Bắc Thần đã ngây ngẩn cả người, Lý Thiên Hữu không có cách nào bèn đem tay trái chắn đến, thời điểm dao găm cắt ra cánh tay trần trụi của Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu thuận thế đem Lâm Bắc Thần ôm vào trong ngực vọt đến cạnh cửa.



“Bắc Thần chạy mau.” Lý Thiên Hữu kéo lại cửa phòng một đẩy Lâm Bắc Thần đang thất kinh, nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, âm thầm thở một hơi. Xem ra La Quân bọn họ chạy tới rồi.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: dùng hoa tươi cùng cất dấu bao phủ ta đi...