Phục Kích Ái

Chương 23 : Ám toán . . .

Ngày đăng: 19:23 19/04/20


“Đi chỗ tôi đi. Nhìn con mắt hồng của em, buổi tối không ngủ ngon hả?” Trần Thần nhìn Lý Thiên Hữu nói rằng.



“Đi chỗ chị?” Lý Thiên Hữu vĩ thanh giương cao, nàng không hề biết đội trưởng tại thành phố A cũng có nhà? Đội trưởng xem như là nửa đồng hương, nhưng hiển nhiên không phải người thành phố A.



“Thế nào? Không đi chỗ tôi, chả lẽ đi chỗ em? Em có chỗ chiêu đãi chúng tôi?” Trần Thần lớn giọng kêu lên.



“Không có.” Lý Thiên Hữu cúi đầu giả bộ khổ sở.



“Không có cũng đừng phí lời. Chúng ta đi thôi.” Nói xong, đội trưởng lưu loát đứng dậy ra phòng riêng, xem ra là đi thanh toán.



Lý Thiên Hữu mau mau đi theo ra ngoài, “Đội trưởng, em trả...” Nàng chạy chậm đuổi theo Trần Thần.



Trần Thần hơi nhíu mày, nghiêm túc nhìn Lý Thiên Hữu, cái này gọi là gì? Không giận tự uy, lão đội trưởng tôi cũng biết.



“Đội trưởng, để tôi trả, tiền cũng không nhiều.” Lúc này Lý Thiên Hữu cũng không trách móc, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt đội trưởng. Nhân viên phục vụ quầy bar hiếu kỳ nhìn hai người mắt to trừng mắt nhỏ.



“Đi thôi.” Trần Hồng Hiên đứng ở quầy bar không thể làm gì cười nói với hai người.



“Ách...” Hai người đồng thời nhìn về phía hắn, hiển nhiên người ta đã thanh toán xong rồi.



6 người hai taxi đi tới nơi ở của Trần Thần, nói là nơi ở, kỳ thực nàng ấy cũng chưa tới qua vài lần. Lý Thiên Hữu nhìn cảnh tượng trước mắt, rất là kinh diễm, tuy rằng đến thành phố A cũng không nhiều, thế nhưng khu nhà giàu thành thị này nàng sớm đã tai nghe mắt thấy. Nhìn đội trưởng đúng thực là khiêm tốn, không nghĩ tới có thực lực như vậy.
Lúc La Quân phát hiện xe Dương Tử Long đã mở ra một khoảng cách, bất đắc dĩ hắn không thể lập tức quay đầu, chỉ có thể theo dòng xe cộ chạy đến giao lộ kế tiếp. Kỳ thực lúc chờ đèn đỏ La Quân chú ý tới xe Dương Tử Long có điểm không thích hợp, xe của hắn ta ở hàng thứ nhất, đèn xanh sáng lên nhưng hắn ta chậm chạp bất động. Thế nhưng La Quân cũng không có suy nghĩ nhiều cái gì, hắn chỉ không biết vì sao Dương Tử Long muốn quay đầu lái trở về, mà không phải quay về Lâm trạch. Nghĩ vậy La Quân cầm lấy điện thoại di động gọi cho Lâm Bắc Thần, rất quỷ dị, đối phương tắt điện thoại. Mãi đến giờ phút này hắn mới có chút sợ, hắn không biết Dương Tử Long, trên thực tế hắn cũng không hiểu rõ Lâm Bắc Thần. Nhưng rất hiển nhiên lúc này tắt máy là rất không hợp lẽ thường. Hắn vội vàng gọi điện thoại cho lão gia tử Lâm gia.....



“Người đang trên xe tao, tao mang đi nhà của tao ở vùng ngoại thành.” Dương Tử Long hung tợn nói điện thoại.



“Người trẻ tuổi, đừng ra vẻ, làm theo tao nói.” Đối diện là âm thanh trung niên nam tử.



“Làm sao tao xác định bọn mày sẽ không thương tổn nàng? Mày đáp ứng chỉ khiến nàng biến mất vài ngày, qua đấu thầu thả nàng rồi.” Dương Tử Long nhịn không được lớn tiếng thét lên.



“Ít nói nhảm, đừng quên tình cảnh của mày. Trong vòng nửa giờ tao muốn thấy được người.” Nói xong đối phương treo điện thoại.



Lúc Lâm Bắc Thần tỉnh lại bản thân ở trong một phòng tối như mực, đầu cô vẫn choáng váng, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Cô thử muốn ngồi dậy mà mới vừa dùng tý sức, chợt nghe thấy thanh âm sắt ma sát nhau, theo sát cổ tay truyền đến cảm giác đau rất mạnh. Bỗng chốc cô liền thanh tỉnh lại.



Qua hơn mười phút Lâm Bắc Thần mới coi như thích ứng hắc ám, thân thể và chân đã có thể hoạt động bình thường, chẳng qua tay phải bị trói trên ống thép giường sắt. Cô thử giãy giụa, không có bất luận hiệu quả gì mà cổ tay bị xiết đau đớn. Cô nhìn quanh bốn phía, trong phòng tối đen cái gì cũng nhìn không thấy, cô rúc hai chân ngồi dựa vào góc giường, bắt đầu hồi tưởng trước đó xảy ra chuyện gì. Dương Tử Long bưng cà phê vào, đầu có chút mê man, ngồi trên xe Dương Tử Long, Tiểu La không có lên xe. Ký ức gián đoạn hợp lại nói cho Lâm Bắc Thần, là Dương Tử Long, nhất định là hắn động tay chân bên trong cà phê khiến mình hôn mê đưa mình đến địa phương này. Thế nhưng vì sao? Vì cái gì Dương Tử Long cũng muốn hại mình?



Lâm Bắc Thần suy nghĩ thật lâu chung quy không thể nghĩ đến nguyên nhân Dương Tử Long hại mình, cô không biết bản thân ở nơi nào, không biết bây giờ là đêm hay ngày. Cô cũng không biết bản thân mê man ngồi bao lâu, dường như muốn trở thành hoá thạch rồi. Loại dằn vặt trên tinh thần này cực kỳ đáng sợ, gian phòng đen sì, thời gian bất động, còng trên cổ tay, tất cả đều đang phá hủy thần kinh của Lâm Bắc Thần, cô cảm giác được sợ hãi, sợ hãi trước nay chưa từng có...



Sau cô lại nghĩ tới Lý Thiên Hữu, nữ hài đó luôn luôn lập tức xuất hiện khi mình gặp nguy hiểm, lúc này nàng ở đâu? Lâm Bắc Thần từng lần từng lần nhớ, nhớ mỗi một lần Lý Thiên Hữu cứu giúp, nhớ tới thân thể gầy yếu kia phụ thêm trọng lượng của mình mà nhịp chân vẫn còn uyển chuyển, nhớ tới ôm ấp đơn bạc để cho mình an tâm không gì sánh được. Giờ khắc này Lâm Bắc Thần phải thừa nhận, nếu như bảo cô tuyển chọn, người thứ nhất cô muốn gặp chính là Lý Thiên Hữu, chỉ có trông thấy em ấy bản thân mới có thể vô cùng an tâm. Lâm Bắc Thần dúi đầu vào cơ thể, bất lực chờ mong Lý Thiên Hữu xuất hiện...



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tuyệt đại văn vào V, này văn tạp quá có tài nghệ...