Phục Kích Ái
Chương 3 : Làm nhiệm vụ
Ngày đăng: 19:23 19/04/20
Thời điểm khi các nàng võ trang đầy đủ ngồi trên phi cơ trực thăng, đầu Lý Thiên Hữu vẫn hỗn loạn, trong tay nàng nắm súng trường bắn tỉa, ngực nói không nên lời là cảm giác thế nào.
“Mọi người lên tinh thần, lần này nhiệm vụ cấp trên ra lệnh cho chúng ta là giải cứu con tin, mục tiêu hiện đã ẩn trốn ở trong núi ngoài 24 tiếng đồng hồ, bọn bắt cóc vốn là lính đánh thuê, đều trải qua huấn luyện nghiêm khắcgiống các người, vũ cảnh địa phương đã tổn thất tính mệnh vài chiến sĩ, cụ thể tới nơi rồi tôi cùng sĩ quan chỉ huy địa phương bàn bạc sau đó sẽ truyền xuống mệnh lệnh! Rõ chưa?” Chỉ huy đơn giản giới thiệu tình huống.
“Rõ!” Mọi người đồng loạt hô.
“Thiên Hữu?” Chỉ huy liếc mắt nhìn Lý Thiên Hữu, ý tứ là hỏi nàng có sao không?
“Báo cáo chỉ huy, tôi có thể!” Thiên Hữu vẫn rất kiên định nói.
Chỉ huy từ túi vải bên người móc một hồi, đưa cho nàng một khối chocolate, Lý Thiên Hữu cười nhận lấy.
“Cảm ơn chỉ huy!” Nàng vừa nói vừa mở ra đóng gói muốn chia làm 8 phần.
“Này còn có, khối này cô giữ lại tự mình ăn đi!” Chỉ huy vừa nói vừa lấy ra hai khối tới chia cho mọi người.
Mọi người cùng nhau có ăn đã trở thành hành động quen thuộc của từng chiến sĩ, bởi vì hoàn cảnh các nàng phải đối mặt ác liệt không thể nào tưởng tượng, thường xuyên không có đồ ăn, tình đoàn kết giữa chiến hữu lúc đó đã thâm căn cố đế, trong lòng mọi người đều rõ ràng bảo toàn người khác mới là bảo vệ bản thân tốt nhất!
Lý Thiên Hữu cười ha hả đem chocolate thu vào trong túi, hiện tại không thể ăn, các nàng còn phải đối mặt chính là lính đánh thuê, đây cũng không phải là bọn bắt cóc bình thường, loại kẻ liều mạng này tuy nàng chưa từng cùng bọn chúng giao thủ, thế nhưng nghe các lão binh giảng qua, mỗi người bọn chúng đều là chúa ăn xương không nhả bã, tiền thuê bọn chúng làm nhiệm vụ tương đối cao, cho nên bọn chúng rất liều mạng! Lại là núi sâu, sờ sờ bánh bích quy nén tội nghiệp trong túi hành quân, thời khắc quan trọng một khối chocolate sẽ giải quyết vấn đề rất lớn!
Rất nhanh đến chỗ cần đến, phi cơ trực thăng đáp xuống trên một sân cỏ, bọn họ đều thủ thế chờ đợi, từng bước từng bước xuống phi cơ, bày xong đội hình chiến đấu, đối với bọn họ mà nói ở đây tất cả đều xa lạ, bọn họ phải đề cao cảnh giác, tiến nhập trạng thái chiến đấu!
“Không thể đi vào, đối phương 10 người, còn có con tin, địa hình không rõ, chúng ta rất bị động.” Lý Thiên Hữu vừa nói vừa nghĩ đối sách.
“Thiên Hữu nói rất đúng, chỉ huy nói, cảnh sát vẫn thủ ở bên kia động khẩu, chưa thấy có người đi ra, bên này cũng không có vết tích bị dẫm đạp, xem ra bọn chúng còn đang bên trong, nhưng chắc chắn sẽ không mãi ở trong động, chúng ta ôm cây đợi thỏ!” Hồng Hiên ý bảo mọi người xem hướng bên kia. Theo tầm mắt Hồng Hiên nhìn sang, cách không xa động khẩu địa hình mai phục rất có lợi, cao cao nổi lên sườn núi, còn có cây cối cao to, nếu như mọi người dự đoán không sai, chẳng bao lâu nữa kẻ địch sẽ có động tĩnh, mọi người mai phục tại nơi này là biện pháp tốt nhất!
“Ngũ đội trưởng, cậu cùng Lưu Lực đi hướng 3 giờ rời xa động khẩu một chút.” Hồng Hiên vừa vẽ trên mặt đất, vừa ngẩng đầu bố trí phương vị cho mọi người.
“Chúng ta không thể mạo hiểm, đối phương 3 con tin, các cậu ở cách xa một chút, nếu như bọn họ chạy trốn, các cậu chặn lại một chút!”
“Rõ!”
“Thiên Hữu, em cùng Đại Chí đi mặt bên sơn động, lúc kẻ địch đi ra mọi người ngụy trang tốt, nghìn vạn lần không nên cử động, sau khi bọn người đi ra, súng vừa vang, hai người nghĩ biện pháp bảo vệ động khẩu, một kẻ cũng không được chạy vào!”
“Rõ!”
“Được rồi, mọi người phân công nhau hành động, nghìn vạn lần chú ý an toàn, tôi nói bắt đầu hành động, mọi người nhất định phải mau khống chế địch, bắt bọn chúng không chậm quá vài giây, có thể giết thì giết, chỉ cần bọn chúng có cử động thương tổn con tin, cũng không cần miễn cưỡng, để ngừa kẻ địch chó cùng rứt giậu! Tản ra đi!”
Lý Thiên Hữu cùng Giang Đại Chí mai phục tại cây phỉ thấp bé bên trái sơn động, đường nhìn vừa vặn, Lý Thiên Hữu toàn thân đều tiến nhập trạng thái khẩn trương, không phải khẩn trương là bản năng phản ứng, nàng xem không thấy ánh mắt của chính mình, nhìn Đại Chí bên người, trên mặt vẽ ra sợi màu, con mắt bắn ra hàn quang, Lý Thiên Hữu nghĩ bọn họ lúc này càng như là sói đợi vây bắt con mồi!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiếp theo chương nữ chủ gặt hái...