Phục Kích Ái

Chương 31 : Đội trưởng cùng vợ . . .

Ngày đăng: 19:23 19/04/20


Lâm Bắc Thần xuống giường, giúp Lý Thiên Hữu đã ngủ say lau lau thân thể, bản thân tắm sạch mới nằm xuống. Cô nhìn Lý Thiên Hữu ngủ ở bên người, Lý Thiên Hữu tướng ngủ rất tốt, chỉ có tiếng hít thở yếu ớt, vừa nãy lau người cho nàng Lâm Bắc Thần xếp đặt tư thế cho nàng, đến bây giờ cũng không cử động qua. Lâm Bắc Thần khẽ nhếch khóe miệng, cô cũng không muốn sinh hoạt với một người ngủ một giấc còn muốn lăn loạn cả giường. Cô gối đầu lên cánh tay Lý Thiên Hữu, thoải mái vùi vào lòng Lý Thiên Hữu liền ngủ.



Sáng sớm sáu giờ, Trần Thần mơ hồ lung lay đi ra từ khách phòng dưới lầu. Nàng hoạt động cánh tay một chút, tối hôm qua gần như nàng cũng chiến đến bình minh. Nụ cười tà ác hiện ở trên mặt nàng, tất cả đều trong dự liệu, dễ dàng đánh hạ tiểu thư ký, hơn nữa đối phương còn bị nàng ăn sạch sẽ. Nàng vuốt cái bụng lắc tiến vào nhà bếp, nhìn bày biện vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, thở dài. Mở tủ lạnh lấy ra một hộp sữa bò liền muốn tu vào trong bụng.



“Không được uống sữa bò lạnh.” Vương Kỳ mặc áo ngủ đi tới phía nàng, thuận lợi giành lại sữa bò trong tay nàng. Hơi giận nói rằng.



“Ách.... sao em cũng thức dậy rồi? Không ngủ thêm một hồi.” Trần Thần vô cùng kinh ngạc nhìn tiểu nữ nhân thấp hơn nàng một cái đầu, muốn em cả đêm, thế nào dậy sớm như vậy rồi.



“Không mệt mỏi sao? Bảo bối!” Nhìn Vương Kỳ nhăn lông mày dễ thương, Trần Thần một mặt cười lưu manh, làm ra vẻ liền muốn đi nhà Vương Kỳ.



Vương Kỳ trách mắng trừng nàng, đẩy mạnh sữa bò vào trong lòng nàng. Dùng tay bắt đầu đẩy nàng, còn không thấy ngại hỏi, có thể không mệt sao? Thiếu chút nữa bị nàng Lăn qua lăn lại chết. Da mặt thật là dày.



“Đi rửa mặt đi, em làm bữa sáng.” Cô tức giận nói.



“Rõ, quan lớn lão bà.” Trần Thần một nghiêm làm cái tiêu chuẩn quân lễ cho cô.



“Lắm điều...” Vương Kỳ không hề để ý nàng bắt đầu chuẩn bị làm bữa sáng.



Trần Thần thu thập xong chính mình, nàng nhìn trên lầu một chút, sắp bảy giờ rồi, lát nữa Tiểu Miêu các nàng sẽ đến. Nàng phải lên lầu gọi hai vị kia dậy. Nàng cẩn thận cầm điện thoại di động của mình, tìm được tiếng chuông “tín hiệu khẩn cấp tập hợp”, đem thanh âm chỉnh đến lớn nhất. Đi tới trước phòng của Lý Thiên Hữu, chiêu này đối với đặc chiến đội viên như các nàng rất hữu hiệu, không quá vài giây, trong phòng liền có động tĩnh.



Nghe tín hiệu khẩn cấp tập hợp, Lý Thiên Hữu đang ngủ say đột ngột mở mắt. Lần này nàng không có lập tức ngồi dậy, nàng cử động cánh tay, quay đầu chỉ thấy Lâm Bắc Thần nhíu chặt lông mày, dốc sức vùi vào trong lòng nàng.



“Tập hợp rồi.” Lý Thiên Hữu rất nhanh rút tay ra từ dưới đầu Lâm Bắc Thần, vội vàng xoay người xuống giường.


“Thiết... Trọng sắc khinh chiến hữu!” Trần Thần nghe tiếng đóng cửa, nói thầm.



“Vợ của chị, lát nữa đưa em đi làm trước, xong việc chị lại đi.” Nàng ôn nhu hôn Vương Kỳ còn đang ngẩn ngơ.



Lâm Bắc Thần ra cửa mắt nhìn thẳng đi về phía thang máy, toàn bộ trong hành lang vắng vẻ vang tiếng giày cao gót đạp quang quang. Lý Thiên Hữu đi theo sau cô, nàng mệt chết đi được, tổng cộng chưa ngủ tới hai tiếng, bởi vì đó là lần đầu tiên, đến bây giờ còn có chút đau đây.



Hai người đi tới trước thang máy trùng hợp thang máy mở, Tiểu Miêu cùng mấy người Trần Hồng Hiên đi ra.



“Thiên Hữu, em không sao chứ?” Tiểu Miêu thấy đứng trước thang máy chính là Lý Thiên Hữu, nàng ấy rất nhanh chạy vội đi ra, túm cánh tay của nàng, tỉ mỉ trên dưới kiểm tra.



“Em không sao, chị xem.” Lý Thiên Hữu nhìn thấy mấy người chiến hữu trong lòng liền vui vẻ, nàng tại chỗ quay một vòng, biểu thị bản thân thực không có việc gì. Thấy mấy người nhìn mình xong lại đồng loạt nhìn về phía Lâm Bắc Thần, mà Lâm Bắc Thần cũng nhìn về phía bản thân, nàng nhanh chóng lên tiếng. “Bắc Thần, những người này đều là chiến hữu của em, đây là Thượng Kha, biệt hiệu Tiểu Miêu. Vị này chính là Giang Đại Chí bảo vật cộng sự của em, mỗi lần làm nhiệm vụ hai chúng em đều là một tổ. Còn hai huynh đệ song sinh kia là Trần Hồng Hiên, Trần Hồng Vũ, cùng một thôn với em.” Lý Thiên Hữu vui vẻ giới thiệu từng người.



Lâm Bắc Thần hướng mấy người mỉm cười một cái, đối với bọn họ lần thứ hai cứu giúp khách sáo vài câu, liền tiến vào thang máy chờ Lý Thiên Hữu.



“Em sẽ không tiễn mọi người, thay em hỏi thăm chỉ huy và chỉ đạo viên, còn có đám chiến hữu.” Nói xong Lý Thiên Hữu mặt hướng Tiểu Miêu “Thuốc của chị cho em giữ lại đi, cánh tay em sợ là nhiễm trùng rồi.”



“Tôi xem một chút.” Tiểu Miêu vừa nghe thấy nhiễm trùng, một mặt khẩn trương. Nàng nhanh chóng lấy ra thuốc từ trong bao, bắt đầu cởi áo khoác Lý Thiên Hữu mặc ở trên người. Mấy người liền chắn tại cửa thang máy, Lâm Bắc Thần đứng ở bên trong nhìn, cô thấy cô gái đó không e dè cởi quần áo Lý Thiên Hữu, hơi nhíu mày. Lý Thiên Hữu như sớm đã thành thói quen động tác như vậy, cũng không phản đối. Con gái còn chưa tính, thế nhưng hai bên trái phải còn rõ ràng đứng ba đại nam nhân đây. Lý Thiên Hữu này chẳng lẽ không biết bên trong mình chỉ mặc áo ba lỗ?



“Thiên Hữu.” Lâm Bắc Thần nhàn nhạt kêu một tiếng. Vẻ mặt cô nghiêm túc nhìn Lý Thiên Hữu.



Lý Thiên Hữu vội vàng cầm lấy thuốc trong tay Tiểu Miêu. “Em tự mình trở lại bôi là được, các chị nhanh lên một chút đi vào thôi, đội trưởng đang ăn đó.” Nói xong liền vào thang máy, quay về chiến hữu lộ ra mỉm cười ngọt ngào.



“Thiên Hữu, kiên trì rèn luyện đó. Đừng đến lúc trở lại bị đánh rất là không có lời.” Trong nháy mắt thang máy đóng cửa, truyền đến thanh âm Trần Hồng Vũ cười nhạo, ngay sau đó là ba nam nhân cười lớn....