Phục Kích Ái
Chương 35 : Thượng vị . . .
Ngày đăng: 19:23 19/04/20
“Nếu Lâm gia có thế lực lớn như vậy, mà hiện tại Lâm Bắc Thần cũng coi như là nửa bà chủ của Lâm thị. Tin tưởng Lâm lão gia tử sẽ không ngồi nhìn mặc kệ đi? Hạ Phi, tôi sẽ không tẻ nhạt đến mức đem bản thân dây dưa tiến vào bên trong ân oán của Lâm gia. Chỉ là về Lâm Bắc Thần, chỉ cần tôi còn tại bên người chị ấy một ngày sẽ không cho phép chị ấy xuất hiện bất luận nguy hiểm nào.” Thanh âm của Lý Thiên Hữu rất nhẹ, nhưng nghe vào trong tai Hạ Phi lại để hắn cảm giác hùng hồn như vậy.
Hạ Phi nhếch môi sang sảng cười, nói “Đúng, làm lính coi trọng nhất là nghĩa khí.” Hắn tán thưởng nhìn Lý Thiên Hữu.”Chuyện tình nội bộ Lâm gia của cô ấy, tôi cũng không biết. Chỉ là nhị thúc của cô ấy một ngày không bị tóm, an toàn của Lâm tiểu thư chỉ sợ cũng không tốt bảo đảm như vậy.”
Lý Thiên Hữu nghe Hạ Phi một câu này rõ ràng là ngữ khí nghiêm túc, nàng cong cong khóe miệng cười khổ không có nói tiếp. Lòng nàng rõ ràng, lấy tình huống hiện tại đến xem, Lâm Thiên Hoa đối với Lâm Bắc Thần mà nói đã không tạo thành bất luận uy hiếp gì, e rằng ông ta đã Nê Bồ Tát qua sông, tự thân khó bảo toàn*.
(*Nê Bồ Tát qua sông, tự thân khó bảo toàn: Thành ngữ, tượng đất sét Nê Bồ Tát ngâm trong nước sẽ hỏng. Ví ngay cả mình còn không bảo vệ được, càng không để ý tới trợ giúp người khác.)
“Đúng rồi, tối hôm qua cô đi Lâm gia?” Hạ Phi như đột nhiên nhớ tới cái gì, bỗng hỏi một câu như vậy.
“Không có, sáng nay đi tới.”
“Vậy cô không phát hiện Lâm Thiên Hoa?” Hạ Phi lại hỏi.
Lý Thiên Hữu khẽ lắc đầu, không nói gì. Nàng không muốn nói dối thế nhưng cũng không muốn lắm miệng, không biết vì sao nàng không muốn nói cho Hạ Phi chuyện nàng ở Lâm trạch thấy Lâm Thiên Hoa. Nàng tránh né tầm mắt Hạ Phi hỏi dò đưa ánh mắt phóng ra ngoài cửa sổ, xuất thần nhìn trên đường dành riêng cho người đi bộ. Nàng đang suy nghĩ Lâm Bắc Thần tỉnh lại không thấy mình có thể gọi cho mình một cuộc điện thoại hay không, tối hôm qua đến bây giờ xảy ra nhiều chuyện tình như vậy, mà hai người bị vạ lây cơ hội nói chuyện cũng không có...
Lâm Bắc Thần bên này vẫn ngủ thẳng đến lúc cơm tối mới tỉnh lại, Lý Thiên Hữu lúc nào đi cô một chút cũng không biết. Nhìn tờ giấy trong tay, Lâm Bắc Thần nói không nên lời trong lòng mình là cái loại cảm giác gì. Dường như bỗng nhiên phát hiện gian phòng từ nhỏ đã ở đột nhiên trống trải, lòng cũng theo vắng vẻ...
“Không phải cậu nói mấy ngày nay cậu cũng không liên hệ với nàng sao?”
“Ừ, mấy ngày nay thực sự bận quá.”
“Bận rộn? Lâm Bắc Thần, cậu đầu heo à? Tiểu Hữu Hữu người ta lớn bao nhiêu? Nữ nhân trân quý nhất lần đầu tiên liền như vậy thật không minh bạch cho cậu, vậy mà cậu nói với tớ cậu bận rộn? Đừng nói cho tới bây giờ cậu không có nghĩ tới trong lòng nàng nghĩ như thế nào?” Tiết Dao Dao tức đến giơ chân, căng cuống họng không ngừng la Lâm Bắc Thần.
“Đi, tớ dẫn cậu đi một địa phương nói chuyện thuận tiện. Chốc lát cậu mau mau gọi điện thoại cho Lý Thiên Hữu, nếu như tớ nhớ không lầm người ta là trở về thăm người thân. Chậm trễ nữa cho dù cậu muốn gặp đều khó khăn.” Nói xong Tiết Dao Dao đã xách túi kéo lên Lâm Bắc Thần sững sờ ở tại chỗ đi ra ngoài.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta đây không lải nhải, lưu bình liền thiếu xuống tới, quá không có suy nghĩ...
Nhiều hơn tát hoa, nhiều hơn cất dấu đi.
Xấu hổ, lại canh muộn như vậy....
Buồn ngủ trên dưới mí mắt không ngừng đánh nhau, đi ngủ, sáng mai trở lại xem lưu bình đi...