Phục Kích Ái

Chương 40 : Ám chiêu . . .

Ngày đăng: 19:23 19/04/20


Nhìn Từ quản lí đi ra ngoài, Lâm Bắc Thần đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, cô liếc nhìn Lý Thiên Hữu vẫn an tĩnh ngồi ở trên sô pha. Lúc này Lý Thiên Hữu chăm chú xem báo chí như trước, tựa hồ chuyện vừa xảy ra trong phòng cũng không có một chút ảnh hưởng đối với nàng.



Lâm Bắc Thần thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Lâm Khả Phàm vẫn đứng ở trước bàn làm việc của mình. Đối phương nghiêm mặt, một chút ý tứ muốn rời khỏi cũng không có.



“Còn có việc sao?” Ngữ khí của cô đã không có nồng đậm mùi thuốc súng vừa nãy, mặc kệ sự tình khiến cô phát điên cỡ nào, thế nhưng đều không có một chút quan hệ tới Lâm Khả Phàm, cô không thích giận chó đánh mèo người khác.



“Bắc Thần, em phải lựa chọn tin tưởng tôi.” Lâm Khả Phàm nghiêm túc nhìn Lâm Bắc Thần, vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn nói.



Lâm Khả Phàm biết, mặc dù thân phận như Lâm Bắc Thần, nếu muốn chân chính ở Lâm thị cắm rễ cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Đó không quan hệ Lâm Bắc Thần ở lại Lâm thị bao nhiêu năm, mà là phải xem thủ đoạn của cô có đủ hay không. Bây giờ hắn còn không biết nhân mạch của Lâm Bắc Thần tại Lâm thị đến tột cùng như thế nào, có điều xem ngay chuyện trước mắt, Lâm thị đang có kẻ không quá an phận. Mặc kệ chuyện lớn chuyện nhỏ chỉ cần có người ồn ào, Lâm Bắc Thần sẽ phiền phức không ngừng. Hắn muốn giúp Lâm Bắc Thần, hắn muốn nói cho người mà hắn luôn coi như em gái này, Lâm Khả Phàm hắn có thể tín nhiệm được.



Lâm Bắc Thần có chút kinh ngạc nhìn Lâm Khả Phàm, nghe hắn hỏi, ở trong lòng cười nhạt.Hừ, không hổ là người gia gia dạy dỗ, cô còn chưa có nửa điểm biểu hiện ra cái gì, đã bị Lâm Khả Phàm một câu nói toạc ra. Cô ghét tình trạng như vậy, hiện tại cô không cần Lâm Khả Phàm bày tỏ thái độ, bất luận hắn nói cái gì, nói như thế nào, cô đều sẽ không tin tưởng, tối thiểu hiện tại cô tuyệt đối sẽ không lựa chọn tin tưởng Lâm Khả Phàm.



“Anh đang nói cái gì vậy? Anh vừa tới công ty tất cả đều còn cần quen thuộc, có cái gì không rõ hoặc muốn lý giải, trực tiếp tìm Trương phó tổng là được. Đương nhiên, anh cũng có thể trực tiếp tới tìm tôi. Tôi rất hi vọng anh có thể mau mau bắt đầu nghiệp vụ của công ty, tôi cũng không cần bận rộn như thế nữa.” Lâm Bắc Thần treo lên nụ cười nhạt trên mặt, cô đây là đang cùng Lâm Khả Phàm giở giọng, đối với Lâm Khả Phàm, cô không biểu hiện cũng không giải thích, để hắn chậm rãi lý giải thôi.



“Anh cũng thấy, giờ tôi bận bịu thời gian chiêu đãi bằng hữu cũng không có, chẳng những để người ta qua một bên, còn muốn khiến cho người ta chê cười.” Nói xong cô bất đắc dĩ liếc nhìn Lý Thiên Hữu ngồi ở trên sô pha.



Lý Thiên Hữu nghe Lâm Bắc Thần nói, ngẩng đầu lên. Nàng thẳng thẳng thân thể, hướng hai người đang nhìn qua nở nụ cười. Lòng thầm nghĩ, Lâm Bắc Thần thật đúng là Lâm Bắc Thần! Mấy ngày hôm trước nàng ở văn phòng của Lâm Bắc Thần ngồi xuống chính là nửa ngày, cũng không thấy chị ấy có ý tứ muốn bớt thời giờ bồi mình.



Hiển nhiên Lâm Bắc Thần nói chỉ dùng để qua loa tắc trách với nam nhân trước mắt này, a! Lý Thiên Hữu nở nụ cười trong lòng, người trên thương trường tâm trí phức tạp đáng sợ, hai người mặt đối mặt, rõ ràng từng người mang ý xấu riêng còn muốn làm bộ rất khiêm tốn. Thật đúng là đủ mệt...Lúc này Lâm Bắc Thần cũng đang thầm cười nhạo chính mình ngây thơ, quả nhiên là không thể quá lòng dạ đàn bà, nên tới đều phải tới, mặc kệ ngươi muốn lảng tránh thế nào đều là vô ích, xem ra cô còn chưa đủ nhẫn tâm..



Nhưng lần này sẽ không, cô là tổng tài Lâm thị, nên loại bỏ thì phải loại bỏ, nếu như điều đó cũng làm không được cô còn lấy cái gì đi bảo vệ sản nghiệp Lâm gia to lớn như vậy.




“Chị ở trong xe đã thấy em đi tới bên này, ai u mà mệt chết chị, Tiểu Hữu Hữu, em đi nhanh như vậy để làm chi?” Tiết Dao Dao đi đến cạnh cửa xoay tròn vừa nói vừa vỗ ngực mình, như là nàng mới vừa chạy xong tám trăm mét.



“Em không nhìn thấy chị.” Lý Thiên Hữu bất đắc dĩ nói.



“Ô, em tới đây còn mua đồ gì vậy?” Tiết Dao Dao thấy trong tay Lý Thiên Hữu xách hai túi tiện lợi hiếu kỳ nhìn từ trên xuống dưới.



“Ồ, em mua đồ ăn làm gì thế?” Nàng thấy trong tay Lý Thiên Hữu ngoại trừ xách một túi hoa quả còn có một túi chứa chút rau dưa, nàng ngẩng đầu ánh mắt nhìn Lý Thiên Hữu như là nhìn thấy người ngoài hành tinh, vẻ mặt khó mà tin nổi.



“Ách...” Lý Thiên Hữu bất đắc dĩ nhìn xung quanh một chút, lúc này hai người đang đứng tại trong đại sảnh Lâm thị, Tiết Dao Dao âm điệu cao đề-xi-ben đưa tới nhiều ánh mắt người tìm kiếm.



“Dao Dao tỷ, chị là tới lấy xe à? Chúng ta lên đi.” Lý Thiên Hữu cũng không quen bị người nhìn chòng chọc như vậy, đây cũng không phải địa phương tiện nói chuyện. Nói xong nàng cũng không chờ Tiết Dao Dao phản ứng, liền không quay đầu lại đi tới thang máy.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thế nào nhập V bình luận thì rõ ràng ít đi? Các đồng học nhỏ khả ái của ta đều chạy đi đâu?



Lại muộn như vậy, quá mệt nhọc...



Đại gia thiên nữ tán hoa ta đi, cân nhắc có nên hay không tại Thiên Hữu sắp rời đi làm xuất hiện chút thịt...



Cảm tạ tân bằng hữu địa lôi, rất hài lòng ~~~