Phục Kích Ái

Chương 47 : Tình hình . . .

Ngày đăng: 19:23 19/04/20


“Làm sao vậy?” Lý Thiên Hữu lại thoáng nhìn Lâm Bắc Thần không thèm đếm xỉa đến nàng, vẻ mặt không giải thích được hỏi.



Lý Thiên Kiêu thấy chị gái tiến vào, em luống cuống lắc đầu, lòng em thầm nghĩ, Bắc Thần tỷ tỷ hình như đột nhiên không hài lòng, em cũng không biết chuyện gì xảy ra.



Lý Thiên Hữu thấy em gái một bộ vẻ mặt không biết, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Dao Dao, nhìn vẻ mặt Tiết Dao Dao cười gian, nàng đột nhiên không muốn hỏi, theo tính cách của Tiết Dao Dao, muốn ở trong miệng chị ấy nói khách sáo, phỏng chừng Tiết Dao Dao nếu như không độc địa nàng vài câu thì thế nào cũng sẽ không nói thật cho nàng.



Nghĩ vậy Lý Thiên Hữu đi tới trước bàn trang điểm cúi đầu nhìn Lâm Bắc Thần, nhẹ nhàng nói: “Bắc Thần, đến lúc đi gặp cô cô rồi. Còn có quần áo của em vẫn ở trong nhà kia của chị, giấy chứng nhận sĩ binh của em cũng ở bên trong túi đó.”



Lâm Bắc Thần từ trong gương lạnh lùng nhìn Lý Thiên Hữu, cô đã phái người đi lấy túi của Lý Thiên Hữu, còn cần em ấy nhắc nhở sao? Gấp gáp muốn rời đi như vậy? Lâm Bắc Thần phẫn hận nghĩ, lúc này lòng cô rất không thoải mái! Lúc nghe thấy Lý Thiên Kiêu gọi cảnh sát đó là anh rể, cô liền không khống chế được muốn tức giận. Cô cũng biết cô không nên có phản ứng như vậy, đặc biệt còn ngay ở trước mặt hai người ngoài, này vốn cũng không phù hợp tính cách của cô. Thế nhưng, cô chính là cảm thấy trong lòng không thoải mái, hiện tại cô không muốn phản ứng Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu bảo bối em gái của nàng như vậy, mà hiện tại em gái của nàng lại nhận định cảnh sát đó là anh rể em ấy, này nói rõ cái gì? Lòng Lâm Bắc Thần cảm giác giống như là thứ nguyên bản thuộc về cô, nhưng giống như dễ dàng bị người khác đoạt lấy, khiến cô cảm thấy phiền táo kì lạ, vô cùng muốn nổi nóng...



“Mọi người ra ngoài trước đi, tôi lập tức xuống phía dưới.” Lâm Bắc Thần thu hồi ánh mắt lạnh lùng nói, hiện tại cô không muốn thấy Lý Thiên Hữu. Cô sẽ không giống như tiểu nữ nhân khác, lòng mình không dễ chịu liền tìm Lý Thiên Hữu xả giận, đó đều không phải tác phong của cô. Thế nhưng cô cũng cần bản thân nghỉ một lúc, điều chỉnh lòng dạ bản thân một chút, cô không muốn ở lúc Lý Thiên Hữu lập tức phải đi bởi vì chút chuyện này mà nháo không thoải mái.



Lý Thiên Hữu nghĩ thầm nhất định là vừa nãy trước khi nàng chưa vào trong phòng đã xảy ra chuyện gì, làm cho Lâm Bắc Thần tức giận rồi. Thế nhưng nàng muốn bể đầu cũng không nghĩ ra được, có thể có chuyện gì phát sinh? Nàng nhìn nhìn Tiết Dao Dao lúc này vẫn khí định thần nhàn ngồi ở trên giường, bất đắc dĩ cười khổ, bình thường người nhanh miệng dùng hết thời gian của nàng chị ấy trái lại không nói chuyện rồi...



Lâm Bắc Thần lên tiếng, bao gồm Tiết Dao Dao ở bên trong ba người đều đứng dậy rời khỏi phòng ngủ của cô xuống lầu, mấy người mới vừa ngồi xuống sô pha, chuông cửa nhà Lâm Bắc Thần lại vang. Lý Thiên Hữu thoáng nhìn Tiết Dao Dao đang ngồi ở trên sô pha xem tin tức tiêu khiển, ngực thầm nghĩ, Ngày hôm nay là làm sao vậy, bây giờ người này hết người khác đến, vừa giữa trưa liền không từng đoạn. Nàng thấy dáng vẻ Tiết Dao Dao không muốn đứng dậy, nhanh lên đi đến mở cửa.”Lão đại!” Lý Thiên Hữu mở cửa liền trông thấy La Quân vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời mang theo ba lô quân dụng của nàng đứng ở cửa.



“Đến đưa túi cho tôi?” Lý Thiên Hữu nghiêng người, ý bảo la quân đi vào.



“Ừ, lão bản gọi điện thoại bảo tôi mang đến.” Vừa nói chuyện, La Quân tiến vào cửa buông túi xuống, cong thắt lưng bắt đầu đổi giày.



Lý Thiên Hữu mím môi không nói gì, mọi thứ Lâm Bắc Thần đều thay nàng nghĩ tới, đối mặt Lâm Bắc Thần cẩn thận tỉ mỉ như vậy, lẽ ra nàng phải vui vẻ mới đúng, thế nhưng trong lòng nàng cảm giác khó chịu lên, nàng liên tục nghĩ, buổi chiều nàng sẽ rời khỏi....



Lúc Lâm Bắc Thần xuống lầu lời lẽ thần tình lại khôi phục bình thường, kim đồng hồ chỉ hướng 11 giờ, mấy người cũng không dừng lại lâu trực tiếp xuống lầu chạy tới cửa hàng của cô cô Lý Thiên Hữu.
“Đúng, tin tức của tôi rất chuẩn xác, nhưng chỉ là nhìn thấy người, để ông ta chuồn mất rồi.”



“Ông ta đây là không phải muốn chết sao? Còn dám ở lại thành phố A?” Lý Thiên Hữu thực sự không tin, hiện tại hình cảnh quốc tế đều đang truy lùng Lâm Thiên Hoa, ông ta còn dám ở lại thành phố A, đây không phải muốn chết sao?



“Lẽ nào em không có nghe nói qua? Càng là nơi nguy hiểm thì càng an toàn?”



“Không đúng, ông ta tuyệt đối có âm mưu gì đó, bằng không ông ta sẽ không bất chấp nguy hiểm lớn như vậy ở lại đây, phải biết rằng bằng năng lực của gia gia Bắc Thần, hoàn toàn có thể bảo đảm ông ta đi nước ngoài an an ổn ổn sống.” Lý Thiên Hữu ngữ khí kiên định nói.



“Không phải buổi chiều em sẽ quay về bộ đội?” Hạ Phi cũng không muốn ở trên vấn đề này nhiều lời với Lý Thiên Hữu, sở dĩ hắn nói cho Lý Thiên Hữu, là bởi vì hắn biết phân lượng của Lâm Bắc Thần ở trong lòng Lý Thiên Hữu, hắn chỉ là muốn thông qua Lý Thiên Hữu nhắc nhở Lâm Bắc Thần chú ý an toàn mà thôi. Lâm Thiên Hoa không chỉ không đi, hơn nữa cũng không đàng hoàng tìm một chỗ ẩn náu tốt, trái lại liên tiếp thò đầu ra, này tuyệt đối đều không phải hiện tượng tốt, có thể ông ta muốn cùng Lâm Bắc Thần làm một cá chết lưới rách cũng không chừng...



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: quá 12 giờ, chúc Tiểu Bảo của ta sinh nhật vui sướng...



Vốn nghĩ để Thiên Hữu cứ như vậy quay về bộ đội, lại nghĩ có chút không thích hợp, dù sao Bắc Thần hiện tại tâm tư còn không có xác định.



Cho nên ở chỗ này tốn nhiều chút văn chương, mong muốn không rất dong dài...



Đại gia không cần lo lắng các nàng sẽ xa nhau thật lâu, xa nhau là nhất định, thế nhưng lúc chuyện đã xảy ra đều ràng buộc hai người,



Sẽ không chỉ một vai hát kịch...



Đại gia theo ta cùng nhau chúc người yêu ta sinh nhật vui sướng đi, chúng ta cùng nhau năm thứ sáu, ngẫm lại trong mưa trong gió một đường dắt tay đi tới, thực sự là rất không dễ dàng...